Thursday, December 11, 2008

Tro tàn

5.30 pm hôm nay, Ngoại trút hơi thở cuối cùng.
Tôi nhớ đến bài ‘White Ashes’ của Rennyo (1414-1499) nên dịch post lên đây như là một sự nhắc nhớ
:


Khi tôi trầm tư về bản chất thay đổi của cuộc sống con người, tôi nhận ra rằng, từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt, cuộc sống vô thường, khác nào ảo ảnh phù du. Chúng ta chưa thấy người nào có thể sống một vạn năm. Cuộc đời chóng vánh làm sao!



Ai trên đời này có thể sống khỏe mạnh đến 100 tuổi? Cuộc sống qua mau. Không biết được tôi sẽ chết trước hay người khác ra đi trước. Ta cũng không biết cái chết đến với mình hôm nay hay ngày mai, chỉ biết rằng, một ngày nào đó, ta sẽ giã từ cuộc sống. Cuộc sống lướt nhanh, như giọt sương mai trên đầu ngọn cỏ.

Do vậy, khuôn mặt chúng ta rạng ngời trong sớm mai, chiều xuống đã hóa thành nắm tro tàn. Một khi ngọn gió vô thường thổi qua, mắt ta nhắm lại, hơi thở ra đi vĩnh viễn. Rồi khuôn mặt rạng ngời ấy đổi màu, sắc diện tươi tắn đầy sức sống như hoa đào rộ nở giờ còn đâu. Gia đình và người thân quây quần than khóc, có được gì đâu? Bất lực buông tay, người thân đành đem người đã mất ra cánh đồng, rồi những gì còn lại sau khi thiêu xác là nắm tro tàn sau làn khói vương giữa đêm cô tịch. Câm lặng trĩu buồn không thốt thành lời.

Như thế đấy, bản chất phù du tạm bợ của kiếp sống con người là cái chết đến với tất cả, già cũng như trẻ không hề phân biệt. Do đó, chúng ta nhanh chóng ghi vào tâm trí vấn đề quan trọng nhất trước khi qua kiếp sống sau là một lòng thâm tín vào Đức Phật A Di Đà, và không quên niệm danh hiệu Ngài.

Thành kính,


Đây là bản dịch tiếng Anh (từ tiếng Nhật) của Hisao Inagaki và các cộng sự:

“When I deeply contemplate the transient nature of human life, I realize that, from beginning to end, life is impermanent like an illusion. We have not yet heard of anyone who lived ten thousand years. How fleeting is a lifetime!

Who in this world today can maintain a human form for even a hundred years? There is no knowing whether I will die first or others, whether death will occur today or tomorrow. We depart one after another more quickly than the dewdrops on the roots or the tips of the blades of grasses. So it is said.
Hence, we may have radiant faces in the morning, but by evening we may turn into white ashes. Once the winds of impermanence have blown, our eyes are instantly closed and our breath stops forever. Then, our radiant face changes its color, and the attractive countenance like peach and plum blossoms is lost. Family and relatives will gather and grieve, but all to no avail? Since there is nothing else that can be done, they carry the deceased out to the fields, and then what is left after the body has been cremated and has turned into the midnight smoke is just white ashes. Words fail to describe the sadness of it all.

Thus the ephemeral nature of human existence is such that death comes to young and old alike without discrimination. So we should all quickly take to heart the matter of the greatest importance of the afterlife, entrust ourselves deeply to Amida Buddha, and recite the nembutsu. Humbly and respectfully.”