Tại "Hội thảo Văn học với xu thế hội nhập, các tỉnh Bắc miền Trung" , ông Hoàng Vũ Thuật phát biểu trong bài Tham luận của ông rằng:
[...]
"Tôi e rằng cứ chăm chăm vào cái lớn lao, say mê với viễn cảnh bao la trời đất dễ dàng không nhìn thấy nơi mình đang đứng, bóng dáng cụ thể của chính mình. Không thấy mình, hiểu được mình thì làm sao hiểu hết cái quanh mình?
Xưa nay con người thích nói cái đẹp, cái cao vời, mà không quen đề cập đến sự xấu xa dơ bẩn của bản thân. Năm 1969 Việt Phương đã có câu thơ cảnh tỉnh ''Tất cả những gì xấu xa của tao là thuộc về mày / Tất cả những gì tốt đẹp của mày là thuộc về tao". Thói hợm hĩnh tự đề cao là cố tật, căn bệnh của những dân tộc nhược tiểu."
[...]
Tôi xin mấy câu này về đây để làm bài học cho mình (dù ông nói ở đây là về khuynh hướng sáng tác văn học và tâm lý cộng đồng của những dân tộc nhược tiểu, nhưng tâm lý con người có nhiều điểm tương đồng, không ngoại trừ tâm lý này! Cũng giống nhau thôi!)