Mỗi cuối tuần, tôi gặp mấy cháu và thăm gia đình. Thế là chuyện gia đình, trường lớp, xã hội… tụi nó tha hồ ‘trút’ cho tôi, không cần tôi muốn nghe hay không và những thông tin này có cần thiết gì cho tôi không nữa. Thôi thì chìu lòng cháu, tôi cứ thế mà nghe, rồi nói và cười!
Hôm nay, trong mạch chuyện, cháu tôi (nhỏ học lớp 10) có đề cập đến chuyện khủng bố ở Mumbai tuần trước. Nó cứ thắc mắc “răng không chịu sống yên ổn cho sướng mà bên nớ cứ đánh nhau tùm lum rứa, kinh thiệt…” Rồi nó nói đến ông bộ trưởng Bộ nội vụ, ông thủ hiến bang và ông phó thủ hiến bang Maharashtra từ chức để nhận ‘trách nhiệm đạo đức’ trước những chỉ trích liên quan tới việc đối phó với các vụ tấn công khủng bố hàng loạt tại Mumbai hôm 26-29/11 vừa qua.
Kể ra, con bé cũng để tâm đến vấn đề thời sự này ghê. Nó nhận xét “chắc là nhắm ngồi không yên với dân nên mấy ông mới từ chức đó chứ hỉ? dân trị còn mệt hơn quân trị nữa đó. Nói rứa chứ ở mình, đâu có thấy ai từ chức kiểu ni đâu…”
Nghe cái giọng ‘Quảng Nôm’ của nó mà tôi tức cười. Tôi nói “thôi, hôm nay nói chừng được rồi, giờ cô bận, nghỉ hén…”
Mới chừng đó tuổi mà nó đã hiểu, ở Việt Nam mình không có văn hóa từ chức!