Monday, June 30, 2008

TÌNH CẢM GIA ĐÌNH – TÀI SẢN VÔ GIÁ

Biết đứa cháu ngày mai lên đường đi thi đại học, từ phương xa, tôi gọi điện về thăm, động viên cháu vài lời. Thế mới biết cả nhà đang xúm xít lo cho cháu: Mẹ chuẩn bị hành lý để mai đưa cháu đi, Ba nhắc nhở Mẹ đem theo thuốc cảm và những vật dụng cần thiết, em thì ríu rít bên chị lo ngày mai Mẹ và chị đi xa mấy ngày, bé sẽ nhớ nhiều lắm, dù bên cạnh có Ba, rồi chúc chị làm bài thi tốt…


Qua điện thoại, tôi nghe lao xao tiếng nói cả nhà vọng vào ống nghe, dù tôi đang nói chuyện với đứa cháu chuẩn bị “lên đường xung trận”. Cháu nói cảm thấy rất tự tin và vui khi có Mẹ đưa đi thi. Tôi thắc mắc “Mẹ đi làm nhà nước, sao nghỉ được nhiều ngày vậy?” Bé trả lời, giọng đầy yêu thương pha lẫn xúc động “Mẹ để dành phép cả một năm đó Cô ạ. Có hôm Mẹ không khỏe, Mẹ cũng không dám xin nghỉ phép, để dành dịp này xin nghỉ để đưa con đi thi đó.” Sau khi chúc cháu, tôi nói chuyện với chị tôi. Chị nói “vẫn biết Bé dạn dĩ, có thể đi cùng với bạn bè, nhưng đưa con đi thi để ủng hộ tinh thần cho Bé ở bước đầu chuẩn bị vào đời cũng là niềm vui của người làm Mẹ mà.”


Tôi quý cách chị tôi chăm nom các cháu. Chị thương yêu, chăm sóc con nhưng vẫn tập cho các cháu có bản lĩnh trong cuộc sống mà không thiếu chất liệu thương yêu và gần gũi. Qua cách nói của cháu tôi, tôi hiểu cháu đã đủ lớn để cảm nhận được tấm lòng của Mẹ dành cho cháu. Lời chị tôi tâm sự cho tôi hiểu được tấm lòng của người Mẹ dành cho đứa con yêu của mình trong giai đoạn quan trọng này của Bé. Cuộc đời Bé rẽ ngoặc từ đây. Nếu đậu đại học, một con đường tiến thân mở ra trước mặt. Nếu rớt đại học, nhiều con đường khác sẽ mở ra và ai cũng phải chọn cho mình một con đường để đi. Rồi đây, bằng cách này hay cách khác, cháu tôi sẽ bước vào đời. Thế nhưng, ‘đậu’ lần đầu tiên trong kỳ thi tuyển đại học đồng nghĩa với thành công đầu đời cho một con người. Trong thành công này, tình cảm gia đình hẳn đã góp phần chắp cánh cho cháu bay vào tương lai. Nếu không ‘đậu’ cũng có thể hiểu là thất bại thì tình cảm gia đình sẽ là nơi trú ẩn bình yên nhất cho những cảm xúc của cháu để giúp cháu vượt qua khó khăn đầu đời này. Trong mọi cảnh huống, tình cảm gia đình vẫn là nhựa sống cho những đứa con còn ngỡ ngàng trong những bước chân đầu tiên đi vào đời.

Chị tôi với lương tháng gần một triệu rưỡi chắc hẳn không có tiền của để lại cho con cái. Song, có một điều tôi tin rằng là chị đã để lại cho con cái chị một gia tài vô giá mà không phải cha mẹ nào, gia đình nào cũng có đủ điều kiện để thiết lập và duy trì: đó là tình thương yêu, chăm sóc và quan tâm giữa những người thân trong gia đình. Tôi hy vọng cháu tôi, cũng như nhiều trẻ em ở mọi lứa tuổi, nhận được món quà vô giá này từ cha mẹ và biết sử dụng món quà này hợp lý trong cuộc sống của mình. Một điều cần lưu ý cho các bậc phụ huynh là, muốn con bạn nên người, hãy dành cho chúng nửa số tiền và gấp đôi thời gian cần thiết. Điều này thật khó thực hiện trong cuộc sống hiện nay, nhất là ở các gia đình kinh doanh và trong môi trường thành phố. Tuy nhiên, các bạn ạ, một phần lớn cuộc sống các bạn sống CHO con cái thì hãy dành những gì CON CÁI THẬT SỰ CẦN hơn là những gì CHÚNG TA NGHĨ CON CÁI CẦN.


Ngày nay, với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thế giới ngày càng phẳng hơn và con người sớm rời khỏi gia đình hòa nhập vào xã hội. Thế nhưng, tôi nghĩ, khi đứa trẻ sống xa gia đình, tình cảm của người thân là một thứ tài sản thiêng liêng nhất con người có thể mang theo suốt cuộc hành trình trong cuộc sống. Gia đình là bệ phóng để các em tự tin và vững bước vào đời. Mai sau, trên đường đời muôn vạn nẻo, tôi tin rằng tình cảm gắn kết của gia đình là hành trang quý báu để cháu tôi có thể định hướng trong cuộc sống của mình. Chất liệu tình thương gia đình ấy sẽ nhuận chảy trong người con được yêu thương tạo thành một lớp áo bảo hộ tinh thần cho con cái có thêm sức đề kháng với những nguy hiểm, thác loạn của cuộc sống hiện tại. Tôi tin vậy và có lẽ chị tôi cũng tin như thế khi đặt tình thương yêu, nhắn gởi và hy vọng ở đứa con của mình.

Sunday, June 29, 2008

THE LIFE OF THE BUDDHA

The life of the Buddha

BẰNG KHEN


Đánh giá quá trình học tập, cho đến nay, vẫn được áp dụng qua hình thức thi cử. Vẫn biết thi cử, dưới bất kỳ hình thức nào, tự luận hay trắc nghiệm, cũng có nhiều mặt hạn chế bất cập của nó. Tuy nhiên, trong khi chờ đợi có một hình thức đánh giá quá trình học tập một cách hiệu quả và khoa học hơn, người ta vẫn cứ phải áp dụng hình thức đánh giá cổ điển tồn tại từ lâu và vốn có nhiều khiếm khuyết này. Khi nào còn thi cử, áp lực còn đè nặng lên người học, người dạy và cả một hệ thống giáo dục nữa. Khi nào còn thi cử, điểm số và khen thưởng đồng hành cùng môi trường học đường như bóng với hình. Thế nhưng, cảm nhận về khen thưởng có lẽ cũng thay đổi theo thời gian.

Đầu tháng này, học sinh bắt đầu nghỉ hè sau một năm “miệt mài cày và tụng kinh không gõ mõ”, nói theo cách nói của đứa cháu tôi. Gặp tôi, nó nhảy cẫng lên khoe là được “giải thoát, ít nhất một tháng và tha hồ về Nội chơi với bạn bè, bơi ở con kênh quê quen thuộc có dòng nước xanh mát quanh năm, không chán như học thuộc bài trong sách giáo khoa.” Con bé nói chuyện coi bộ cũng có khiếu văn và hài hước ra phết. Khi tôi hỏi đến kết quả học tập cuối năm, cháu tôi nói “được học sinh giỏi Cô à” rồi cháu rút tấm giấy khen trong kệ học tập miễn cưỡng đưa tôi, không tìm đâu ra một dấu hiệu vui mừng trên nét mặt cô bé. Tôi hỏi “học sinh giỏi mà con không vui sao?” Bé nói “bạn bè con đều như vậy cả” rồi cất tấm giấy khen vào lại vị trí cũ. Nó sẽ nằm đấy, lạnh lẽo và buồn tẻ, không biết khi nào cháu tôi mới chạm vào nó nữa. Trời đất ạ, cách cháu tôi cất giữ tấm bằng khen không bằng tôi cất giữ bài kiểm tra một tiết thời còn đi học nữa.

Tôi nhớ hồi đó, một bài kiểm tra được điểm cao kèm theo lời phê của Cô giáo là “có ý tưởng sâu sắc, cách hành văn mạch lạc…” đủ để tôi sung sướng đến nhiều tiếng đồng hồ và coi đi coi lại mấy lần trước khi cất cẩn thận vào tập đựng bài kiểm tra. Lâu lâu lại lấy ra coi lại, chiêm nghiệm với thành quả học tập của mình. Điều này là động cơ để tôi nỗ lực nhiều hơn trong học tập. Tôi còn nhớ, cuối năm lớp Một, lần đầu tiên trong đời tôi nhận phần thưởng và tấm giấy khen chứng nhận học sinh giỏi. Thú thật, đêm đó tôi sung sướng đến không ngủ được. Mất ngủ đối với một con bé 7 tuổi bà con ạ…đủ để thấy tôi sung sướng dường nào. Ngày hôm sau, tôi hì hục dán tấm bằng khen lên tường ở góc học tập của mình. Mỗi lần nhìn mảnh giấy khen, mỗi lần thêm nghị lực và có niềm vui trong học tập.

Còn cháu tôi? Cũng bằng khen loại giỏi như tôi thuở đó, mà sao cháu hờ hững quá, không có cái cảm xúc ngập tràn sung sướng như tôi thời ấy. Tôi nghĩ rằng, cách dạy cách học hiện nay không hề có chức năng làm chất xúc tác thúc đẩy người học nỗ lực vươn lên. Có lẽ hồi đó tôi là một trong hai học sinh đạt loại giỏi trong lớp nên tôi có cảm giác vui hơn so với cháu tôi khi nó cảm thấy “bạn bè con đều như vậy cả.” Tôi thiết nghĩ điểm số và khen thưởng không chỉ để đánh giá kết quả học của các em mà còn nên là động cơ thúc đẩy các em nỗ lực vươn lên. Cạnh tranh lành mạnh vốn vẫn được khuyến khích nhằm tạo môi trường cho các em so sánh mình với bạn bè để vươn lên đó chứ. Một khi hầu hết các bạn trong lớp đều đạt học sinh giỏi thì danh hiệu ấy chẳng có ý nghĩa gì nhiều với người đat được. Có lẽ vì thế nên cháu tôi thản nhiên, không tỏ ý vui mừng gì khi cầm trên tay bảng giấy khen này.
Phân loại kết quả học tập không chỉ để cho thầy cô ghi điểm thành tích với cấp trên, không chỉ đánh giá kết quả học tập của các em ít thực nhiều ảo mà quan trọng hơn , sự đánh giá này phải là động lực để các em nhìn lại quá trình phấn đấu của mình và nỗ lực vươn lên. Sự đánh giá còn giúp cho thầy cô giáo biết được hiệu quả của phương pháp giảng dạy đang áp dụng để kịp thời điều chỉnh trong thời gian tới.

Chao ôi, cháu tôi mới học lớp 4 thôi đã thấy việc học là ‘cày’ và là ‘tụng kinh không gõ mõ’ nghe sao mà thê lương quá! Không ai chối cãi truyền thống Việt Nam mình là học thuộc lòng. Thế nhưng, hiện nay, chương trình cải cách, sách giáo khoa cải cách rồi mà. Hàng tỷ đồng tiền của dân của nước đổ vào đó với hy vọng xây dựng một chương trình học trên nền tảng người học kiến lập tri thức cho bản thân dưới sự hỗ trợ và tổ chức của giáo viên, mà sao vẫn phải ‘cày’, phải ‘tụng kinh’ khổ sở thế này? Sách cải cách đó, chương trình mới đây, nhưng than ôi người có trách nhiệm vẫn ‘cũ’ thì mong gì có bước chuyển mình ‘mới’? Thầy cô giáo tiếp tục sử dụng phương pháp dạy cổ điển rót kiến thức vào đầu học trò thì đâu cũng vào đó thôi. Thêm vào đó, với sự hỗ trợ của hệ thống internet liên thông toàn cầu, con người khắp hành tinh có một kho tư liệu khổng lồ và từ đó, có thể hội tụ, trao đổi thông tin một cách dễ dàng, học thuộc lòng chỉ nên trả về cho quá khứ.

Hồi trước, kết quả học tập còn truyền cảm hứng cho người học để cố gắng hơn trong học tập, ngày nay, bọn trẻ thờ ơ, thản nhiên với những con số 9, 10 và hờ hững với tấm bằng khen ‘giỏi’ mà chúng đạt được. Hè về, cháu tôi mừng vì được ‘giải thoát’ khỏi áp lực sách vở ít nhất là một tháng để về quê Nội chơi đùa với chúng bạn, tắm suối làng kênh quê bốn mùa tươi mát chứ không khô khan như những con số không biết nói và những bài thuộc lòng nằm yên trong sách giáo khoa…Một đứa bé 10 tuổi có nhận xét vậy về hệ thống giáo dục của mình như thế thì người lớn chúng ta nên suy nghĩ thế nào đây?

Có thể nói không quá rằng, nền giáo dục của chúng ta, so với thế giới thì quá tụt hậu rồi mà so với chính mình cùng lạc hậu hơn giai đoạn trước. Thời ấy, tôi còn biết vui mừng với tấm giấy khen ‘học sinh giỏi’ để rồi nỗ lực học tốt hơn trong khi cháu tôi tỏ thái độ thờ ơ, thản nhiên và hờ hững với tấm giấy khen ‘học sinh giỏi’. Hiện tượng khen thưởng ồ ạt do hiệu ứng của 'bệnh thành tích' hẳn không đủ sức lửa để truyền cho học sinh một niềm đam mê trong học tập. Đây chính là nỗi đau cho những ai quan tâm đến nền giáo dục hiện tại của Việt Nam.

NGÀY CHỦ NHẬT


Ngày chủ nhật, thú nhất là ngủ nướng...nướng đến lúc mây không còn đủ sức bênh vực che được ông mặt trời chói chang của mùa Hè đổ lửa thì mới chịu dậy...Thấy cảnh vật bình yên và dễ chịu quá, thế là 'chụp' vài kiểu đây:

Dường như cây, lá, chim chóc đều làm việc từ rất sớm chứ không 'ngủ nướng' như mình. Trời xanh cao, mây trắng vắt ngang lưng trời dịu dàng, hoa đua nở, gió thì thầm hát ca.

Chim ríu rít, líu lo...dường như chúng nó cũng đang có 'hội thảo' gì thì phải. Chúng chỉ 'trao đổi' hài hòa với giọng lảnh lót, chứ không gây lộn om sòm như mỗi sớm tinh sương thường ngày. Tiếc một nỗi, chúng ẩn mình sau tàng cây neem tỏa rộng nên không thể nhìn thấy, chỉ có nghe thôi.


Lá cây cũng biết thi nhau làm duyên trước ống kính...


Hoa lá thản nhiên trong nắng Hè.


Cái nắng của mùa Hè không làm giảm vẻ đẹp của thiên nhiên!


Khả năng thích nghi với môi trường của cỏ cây hoa lá thật đáng cho chúng ta học hỏi.

Saturday, June 28, 2008

Bill Gates

Bill Gates, ở tuổi 52, chính thức rời khỏi Microsoft vào ngày thứ sáu, 27 tháng 6 năm 2008. Ông ra đi khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, rực rỡ của thành công và tràn đầy danh vọng. Từng là người giàu có nhất thế giới, ông chia tay với sự nghiệp mà ông dành trọn cả một đời tạo dựng và phát triển trong suốt 33 năm qua khi còn khá trẻ. Từ đây, ông sẽ dành trọn thời gian cho Quỹ Từ thiện Bill & Melinda Gates Foundation lớn nhất thế giới. Điều này đáng để chúng ta suy gẫm và học hỏi.

Bill Gates last day:


Friday, June 27, 2008

SILK ROAD

Silk road 01: Glories Of Ancient Chang An
Silk road 02: Thousand Kilometers Beyond The Yellow River
Silk road 03: The Art Gallery in the Desert
Silk road 04 : The Dark Castle
Silk road 05: In Search of the Kingdom of Lou-Lan
Silk road 06: Across The Taklamakan Desert
Silk road 07: Khotan-Oasis of Silk and Jade
Silk road 08: A Heat Wave Called Turfan
Silk road 09: Through the Tian Shan Mountains by Rail
Silk road 10: Journey Into Music:South Through the Tian Shan Mo
Silk road 11: Where Horses Fly Like the Wind
Silk road 12: Two Roads to the Pamirs

Wednesday, June 25, 2008

NIỀM TIN VỀ GIÁO DỤC (BÀI 4)

Bài 4: BẢN CHẤT CỦA PHƯƠNG PHÁP GIÁO DỤC

Tôi tin rằng, cuối cùng vấn đề về phương pháp giáo dục quy vào thứ tự phát triển về năng lực và sở thích của đứa trẻ. Khả năng nắm được quy luật trình bày và xử lý tài liệu học tập tiềm ẩn trong bản chất của đứa trẻ. Vì lẽ đó, những lời phát biểu sau đây của tôi vô cùng quan trọng để xác định tinh thần của một nền giáo cần được thực hiện:

Tôi tin rằng trong quá trình phát triển bản chất của đứa trẻ, năng động quan trọng hơn thụ động; sự bộc lộ đến trước, cảm nhận có ý thức đến sau; cơ bắp phát triển trước các giác quan; có các hoạt động đi đứng rồi mới có cảm giác có ý thức. Tôi tin rằng, ý thức, căn bản là sự vận động hay bản năng. Tôi cũng tin rằng, các trạng thái ý thức có khuynh hướng có mặt trong mọi hành động.

Tôi tin rằng nếu bỏ qua nguyên tắc này, chúng ta sẽ bỏ phí một phần lớn thời gian và công sức trong việc tổ chức học tập ở trường. Nếu không có nguyên tắc nền tảng này, đứa trẻ sẽ bị biến thành người học thụ động, học với thái độ chỉ biết tiếp nhận một chiều. Những cách học như vậy không cho phép bản chất của đứa trẻ phát huy để khám phá quy luật. Điều này đưa đến kết quả là năng lực của đứa trẻ bị hao mòn và phí phạm.

Tôi tin rằng những ý tưởng (quá trình tư duy và lý luận) cũng là kết quả của hành động và chuyển giao để thực hiện mục đích là kiểm soát hành động tốt hơn. Cái mà chúng ta gọi là lý trí chính là thuận theo quy luật một cách có trật tự hoặc hành động có hiệu quả. Để phát triển khả năng lý luận, năng lực phán đoán khi xử lý một vấn đề mà không cần đến sự chọn lọc và sắp xếp thông qua hành động là một sai lầm trong phương pháp học tập mà chúng ta đang áp dụng. Thế là chúng ta tùy tiện trao cho đứa trẻ những biểu tượng trên cơ sở ý niệm độc đoán của mình. Biểu tượng là cần thiết để có phát triển tri thức, nhưng chúng chỉ có tác dụng như là công cụ để tiết kiệm sinh lực. Tự bản thân chúng chỉ là một mớ vô nghĩa và những ý niệm độc đoán do sự áp đặt từ bên ngoài.

Tôi tin rằng hình ảnh là công cụ rất hiệu quả trong công tác giảng dạy. Những gì còn lưu lại nơi đứa trẻ sau khi học một môn nào đó chính là những hình ảnh đứa trẻ hình thành được qua những gì đã học.

Tôi tin rằng, nếu sử dụng chín phần mười năng lượng hiện tại mà chúng ta đang dốc vào để bắt đứa trẻ học những điều gì đó nhằm hướng dẫn đứa trẻ tự xây dựng những hình ảnh thích hợp thì công việc giảng dạy sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.

Hiện nay, chúng ta dồn quá nhiều thời gian và sự quan tâm vào vấn đề chuẩn bị và trình bày bài giảng. Tôi tin rằng , thay vì làm như vậy, chúng ta hãy chú tâm đến việc rèn luyện cho đứa trẻ khả năng tưởng tượng và qua đó, đứa trẻ không ngừng hình thành và phát triển cho mình những hình ảnh chuẩn xác và sống động về các môn học qua kinh nghiệm tiếp xúc cá nhân. Đây hẳn là cách làm khôn ngoan hơn và công việc sẽ trở nên hiệu quả hơn rất nhiều.

Tôi tin rằng, sở thích là những dấu hiệu cho thấy năng lực đang lớn mạnh. Tôi tin rằng đó là những tiềm năng bắt đầu khởi sắc. Theo dõi, quan sát thường xuyên và thận trọng những sở thích là việc vô cùng quan trọng của một nhà giáo dục.
Tôi tin rằng, sở thích của đứa trẻ là biểu hiện dự báo mức độ phát triển của chúng. Một khi chúng ta quan sát và theo dõi những sở thích này, chúng ta hiểu được đứa trẻ có khả năng phát triển đến đâu. Tôi tin rằng, trên cơ sở này, chúng ta có thể tiên đoán được giai đoạn phát triển tiếp theo của đứa trẻ.

Tôi tin rằng, chỉ khi nào quan sát sở thích của đứa trẻ liên tục trong sự đồng cảm, người lớn mới có thể thâm nhập vào đời sống trẻ thơ và hiểu được đứa trẻ sẵn sàng học những gì và tài liệu giảng dạy nào sẽ đáp ứng được sự đón chờ của đứa trẻ để quá trình học đem lại hiệu quả nhiều nhất.

Tôi tin rằng không nên chìu theo cũng không nên kềm chế những sở thích. Nếu chúng ta kềm chế sở thích, chúng ta đã biến một đứa trẻ thành người lớn mất rồi. Như vậy, chúng ta đã hạn chế sự phát triển trí tuệ, đam mê và nhạy bén, kìm hãm sự sáng tạo và giết chết sở thích. Chìu theo sở thích là chúng ta đã thay thế cái tạm thời bằng cái thường hằng bất biến. Sở thích luôn là một dấu hiệu chứa đựng năng lực tiềm ẩn, điều quan trọng là hãy khám phá năng lực ấy. Nếu chìu theo sở thích thì không thể nào thâm nhập sâu hơn để khám phá những gì nằm dưới lớp bề mặt của biểu hiện ấy. Kết quả là sở thích đam mê chân thật phải nhường lối cho tính thất thường và ngẫu hứng.

Tôi tin rằng, tình cảm là phản ứng của hành động. Tôi cũng tin rằng, cố gắng đánh động hay khơi dậy những cảm xúc không tương ứng với hoạt động là thể hiện của một tinh thần yếu đuối và bệnh hoạn.

Tôi tin rằng nếu chúng ta có thể giữ lại những thói quen về hành động và ý tưởng gắn liền với các phạm trù chân-thiện-mỹ, cảm xúc, tự nó sẽ thăng hoa.
Tôi tin rằng, bên cạnh sự thiếu sinh khí và tẻ nhạt, hình thức và sáo mòn, không có điều gì xấu ác đe dọa nền giáo dục của chúng ta bằng chủ nghĩa đa cảm. Tôi tin rằng, chính chủ nghĩa đa cảm này là hậu quả tất yếu của sự nỗ lực tách rời cảm xúc ra khỏi hành động.

Bài 5: Nhà trường và tiến bộ xã hội (sẽ post tiếp)

Saturday, June 21, 2008

VIẾT TRÊN CÁT - VIẾT TRÊN ĐÁ

Hôm nay, có một tí chùng lòng làm tôi nhớ lại câu chuyện 'viết trên cát, viết trên đá' nên post câu chuyện ấy lên đây như một cách để nhắc mình...
Có hai người bạn lạc đường trong sa mạc. Họ cứ đi, đi mãi... Tới một thời điểm trong cuộc hành trình, họ bắt đầu tranh cãi nhau. Không kiềm chế được bực tức, một người đã tát vào mặt người bạn kia. Người bạn bị đánh rất đau nhưng không nói gì chỉ viết một dòng chữ trên cát: HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ TÁT TÔI.


Họ lại đi tiếp và đến được một ốc đảo với hồ nước lớn, người bạn lúc trước bị đánh vì vội vàng uống nước và tắm rửa nên bị trượt chân ngã và đang chìm dần. Người bạn kia vội nhảy xuống và cứu anh ta lên. Khi mọi sự đã qua đi anh ta liền khắc một dòng chữ lên một phiến đá: HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ CỨU TÔI.



Người bạn kia thật sự ngạc nhiên và hỏi anh ta: Tại sao khi tớ đánh cậu, cậu viết lên cát, còn bây giờ cậu lại khắc lên phiến đá. Người bạn kia mỉm cười và nói: "Khi một người bạn làm ta đau, hãy viết lên cát để ngọn gió của sự tha thứ thổi qua mang nó đi cùng, còn khi một người bạn mang điều tốt lành đến với ta, ta hãy khắc nó lên đá như khắc thành kỷ niệm trong tim vậy, không cơn gió nào có thể thổi qua và xoá đi được."


HÃY TẬP GHI TRÊN CÁT NHỮNG KHI MÌNH BỊ TỔN THƯƠNG VÀ HÃY TẠC TRÊN ĐÁ NHỮNG LÚC MÌNH MANG ƠN.


Người ta nói rằng cần một phút để xem ai là người đặc biệt; một giờ để quý mến; một ngày để yêu thương nhưng hết một đời đâu dễ đã quên.

Hãy gởi những dòng này đến những người bạn không thể nào quên. Dòng tin nhắn nhỏ này là lời nhắc cho họ nhớ rằng bạn sẽ không bao giờ quên họ. Đừng quý NHỮNG GÌ bạn có được mà hãy trân quý NHỮNG NGƯỜI bạn may mắn có được trong cuộc đời. Nếu chúng ta đủ kiên nhẫn để chế ngự một niệm sân hận, chúng ta có thể tránh được chuỗi ngày dài lê thê trong sầu khổ.



A story tells that two friends were walking through the desert. During some point of the journey they had an argument, and one friend slapped the other one in the face. The one who got slapped was hurt, but without saying anything, wrote in the sand:TODAY MY BEST FRIEND SLAPPED ME IN THE FACE.

They kept on walking until they found an oasis, where they decided to take a bath. The one who had been slapped got stuck in the mire and started drowning, but the friend saved him. After he recovered from the near drowning, he wrote on a stone: TODAY MY BEST FRIEND SAVED MY LIFE.

The friend who had slapped and saved his best friend asked him, "After I hurt you, you wrote in the sand and now, you write on a stone,why?" The other friend replied "When someone hurts us we should write it down in sand where winds of forgiveness can erase it away. But, when someone does something good for us, we must engrave it in stone where no wind can ever erase it.


LEARN TO WRITE YOUR HURTS IN THE SAND AND T O CARVE YOUR BENEFITS IN STONE.


They say it takes a minute to find a special person, an hour to appreciate them, a day to love them, but then an entire life to forget them.Send this phrase to the people you'll never forget. It's a short message to let them know that you'll never forget them.


Do not value the THINGS you have in your life. But value WHO you have in your life! "If you are patient in one moment of anger; You will escape hundred days of sorrow."

Wednesday, June 11, 2008

THIÊN NHIÊN

Chiều, trời cao, mây giăng trên đầu rồi một thoáng mây lượn lờ bay đi...
Gió vờn lá rối, cành xào xạc nhạc trời nhẹ trổi rồi gió cũng nói lời tạm biệt trong chốc lát.
Đêm về, trăng vàng buông thõng những sợi tơ trời mong manh giăng lối, rồi trăng cũng bỏ trời không mà lặng lẽ đi rong,
Mưa lại về ,đem tâm sự tỉ tê ngàn đời kể cho đất và cây rồi cũng lại ra đi.
Nắng rực sáng thắp đèn khắp chốn, nhưng nắng nào có ở lại trọn ngày suốt bốn mùa đâu!
Chỉ có thời gian, không làm gì cả, thế mà lúc nào cũng quấn quít với không gian...







Sunday, June 1, 2008

NIỀM TIN VỀ GIÁO DỤC (Bài 3)

Bài 3: CHƯƠNG TRÌNH GIÁO DỤC


Dịch từ THE SUBJECT-MATTER OF EDUCATION của John Dewey, đăng trên School Journal vol. 54 (January 1897), pp. 77-80


Tôi tin rằng đời sống xã hội của đứa trẻ là nền tảng cho, hoặc liên quan mật thiết đến, toàn bộ quá trình đào tạo và phát triển. Đời sống xã hội đưa đến sự hài hòa vô thức và nền tảng cho tất cả những nỗ lực và thành tựu của bản thân đứa trẻ.


Tôi tin rằng chương trình đào tạo ở trường tạo nên sự khác biệt với sự hài hòa nguyên sơ vô thức của đời sống xã hội ngày càng nhiều hơn.

Tôi tin rằng chúng ta đã xâm phạm bản chất hồn nhiên của đứa trẻ và điều này đưa những kết quả tốt đẹp nhất về luân lý đạo đức vào tình trạng khó khăn khi bắt đứa trẻ đột nhiên học một số lượng lớn các môn học như đọc, viết, địa lý, v.v chẳng có liên hệ gì đến đời sống xã hội.


Do đó, tôi tin rằng, trọng tâm đích thực liên quan đến chương trình đào tạo ở trường không phải là các môn khoa học, văn chương, lịch sử hay địa lý mà chính là các hoạt động xã hội của đứa trẻ.


Tôi tin rằng giáo dục không đồng nhất với nghiên cứu khoa học, hay cái gọi là nghiên cứu tự nhiên, vì tự nhiên không còn là một thực thể trọn vẹn nếu tách nó ra khỏi các hoạt động của con người. Tự nhiên, tự thân nó bao gồm các vật thể đa dạng tồn tại trong không gian và thời gian, nếu chúng ta cố gắng lấy nó làm trung tâm của giáo dục thì chúng ta không thể nào đưa ra một nguyên tắc tập trung mà chỉ có thể là một nguyên tắc phân tán.


Tôi tin rằng văn học dùng để diễn tả và giải thích những kinh nghiệm xã hội; do đó văn học phải đi theo sau chứ không thể đi trước các kinh nghiệm này. Vì vậy, văn học không thể là nền tảng của giáo dục dù rằng văn học có thể thâu tóm sự hợp nhất.


Tôi tin tưởng một lần nữa rằng lịch sử có giá trị giáo dục chỉ khi nào nó phản ánh các giai đoạn trong quá trình phát triển đời sống xã hội. Nó bắt buộc phải chịu sự chi phối của đời sống xã hội. Nếu tách riêng lịch sử ra, nó bị quăng trở về trong quá khứ xa xôi của dĩ vãng, nó sẽ không còn sinh động và không sử dụng được. Nếu lịch sử được coi là môn học ghi chép lại đời sống xã hội và phát triển của con người, môn học này trở nên vô cùng ý nghĩa. Tuy nhiên, tôi tin rằng, điều này không thể thực hiện được nếu đứa trẻ không trực tiếp thâm nhập vào cuộc sống xã hội.


Trên cơ sở này, tôi tin tưởng rằng, nền tảng của giáo dục cần được đặt trên năng lực làm việc của đứa trẻ và những yếu tố tương tự có tính kiến tạo nói chung vì chính những yếu tố này duy trì được nền văn minh.


Tôi tin rằng cách duy nhất để thực hiện được điều này là làm cho đứa trẻ ý thức được di sản xã hội nó đang thừa hưởng để nó có thể thực hiện các hoạt động nền tảng, các hoạt động có tác dụng kiến tạo một nền văn minh.


Do đó, tôi tin rằng các hoạt động có ý nghĩa và mang tính xây dựng là nền tảng trong mối tương quan này.


Tôi tin rằng cần đưa các môn học như nữ công gia chánh, cách làm vườn, v.v., vào chương trình học ở trường.


Tôi tin rằng học sinh không thể học một cách thoải mái và nhẹ nhàng các môn chuyên ngành vốn có nội dung quá tải được đưa vòa chương trình để bổ sung kiến thức cho hoàn thiện. Tôi tin rằng, tốt hơn các môn học này nên trình bày theo loại, những mô thức nền tảng của hoạt động xã hội. Một ước mơ có thể thực hiện được là đứa trẻ học các môn học chính quy trong nhà trường thông qua các hoạt động.


Tôi tin rằng nghiên cứu khoa học có ý nghĩa giáo dục khi đưa ra những thông tin và quy trình có thể áp dụng được vào trong đời sống xã hội.


Tôi tin rằng một trong những khó khăn lớn nhất trong việc dạy môn khoa học hiện nay là việc trình bày thông tin thuần túy khách quan, như thể đó là một loại kinh nghiệm mới mẻ mà đứa trẻ cần bổ sung vào vốn kinh nghiệm sẵn có của mình. Thật ra, khoa học có giá trị vì nó đưa đến khả năng giải thích và kiểm tra những kinh nghiệm trước đó. Vì vậy, khoa học cần đưa vào chương trình như là một môn học không nhằm mục đích giới thiệu các chủ đề mới, mà là để đưa ra những yếu tố liên quan đến các kinh nghiệm trước đó và có công dụng như là những công cụ để điều chỉnh kinh nghiệm một cách dễ dàng và hiệu quả hơn.


Tôi tin rằng hiện tại chúng ta mất đi qua nhiều giá trị của các môn văn học và ngôn ngữ vì chúng ta đã loại bỏ đi yếu tố xã hội trong các môn học này. Ngôn ngữ trình bày trong các cuốn sách sư phạm đơn giản là chỉ để diễn đạt tư tưởng. Thật ra ngôn ngữ vốn có chức năng là một công cụ luận lý, nhưng trước và trên hết, về căn bản, ngôn ngữ là một công cụ xã hội. Ngôn ngữ là phương tiện dùng để giao tiếp. Thông qua ngôn ngữ, một cá nhân có thể chia sẻ tư tưởng và cảm xúc của mình với những người khác. Một khi ngôn ngữ được dùng chỉ để tiếp nhận thông tin hay là một phương tiện để trình bày những gì mình đã học, nó sẽ mất đi động cơ và mục đích xã hội.


Do đó, tôi tin rằng, trong một chương trình học lý tưởng, không có một chuỗi các môn học nối đuôi nhau. Nếu giáo dục chính là cuộc sống, thì bản thân cuộc sống, ngay từ điểm khởi đầu, tự nó đã có yếu tố khoa học, yếu tố nghệ thuật và văn hóa cũng như yếu tố truyền thông giao tiếp. Vì thế, không nên quy định rạch ròi một số môn học như đọc, viết cho cấp học này và rồi lên cấp học cao hơn, lại học các môn đọc, văn học và khoa học. Sự tiến bộ không phải ở chỗ học hết môn học này đến môn học khác mà là có được những quan điểm mới mẻ, niềm đam mê sáng tạo mới và có thêm kinh nghiệm.


Cuối cùng, tôi tin rằng giáo dục phải được hiểu là một quá trình tái lập kinh nghiệm liên tục; nơi ấy, quy trình giáo dục và mục đích giáo dục phải đồng nhất là một.


Tôi tin rằng thiết lập bất kỳ một mục đích nào khác ngoài giáo dục, khi hướng đến mục tiêu và tiêu chuẩn để thành tựu mục đích này, quá trình giáo dục bị băng hoại và mất đi nhiều ý nghĩa. Điều này khiến chúng ta có khuynh hướng dựa vào các tác động giả tạo bên ngoài khi cư xử với đứa trẻ.

Bài 4: Bản chất của phương pháp giáo dục (sẽ post tiếp)