Quà tôi nhận được là những vật dụng hằng ngày: một cái tô, một cái chén, một cái ca, một đôi đũa và hai cái muỗng, một lớn một nhỏ. Các vật dụng này làm từ những vật liệu lạ và quý: có thứ làm bằng gỗ quý hiếm có tinh chất giữ nhiệt rất tốt, có thứ làm bằng kim loại quý và có thứ được chế từ một loại hợp chất gì đó rất lạ và có thể chịu đựng được nhiệt độ cao đến 140 độ C và thấp đến âm 20 độ C và tất cả những món này đều không hư bể nếu lỡ tay đánh rơi. Nói chung, tất cả những thứ này, rất quen (vì đó là đồ dùng hằng ngày) và cũng rất lạ (vì chất liệu làm nên chúng và tính chất của các vật dụng này) đối với tôi.
Tôi vốn quý quà tặng, lại càng quý hơn những vật dụng này vì nó gắn bó với tôi trong từng ngày qua những sinh hoạt thường nhật của mình. Ngoài giá trị sử dụng, cũng như bao món quà tặng khác, những vật dụng này mang theo chúng một giá trị tinh thần của người tặng. Qua những món quà bình dị mà sang trọng, quen mà lạ này, tôi hiểu và nhận được những giá trị ‘phi vật thể’ mà bạn tôi muốn chuyển đến tôi. Trên mỗi món đồ này, như một thói quen đối với quà tặng, tôi ghi ngày tháng năm tôi nhận quà và cũng chính ngày tôi bắt đầu sử dụng chúng như là một dấu ấn kỷ niệm.
Tôi hiểu tại sao George Washington, người có công khai sinh ra hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, lại có hình trên tờ giấy bạc 1 USD mà không phải tờ giấy bạc có giá trị lớn hơn. Tôi cũng hiểu tại sao bạn tôi không gởi món quà gì khác, mà là những món đồ dùng hằng ngày này.
Chỗ bạn thiết, trực tiếp nói lời cám ơn, ra chiều khách sáo (không biết có đúng với người khác không, nhưng tôi thì nghĩ vậy) e không tương xứng cho bề dày tình bạn mà chúng tôi đang nuôi dưỡng. Entry này viết từ những gì tôi cảm nhận được như là một cách thay lời cám ơn bạn tôi, người đã và đang dành cho tôi những thứ quý hơn bất kỳ thứ gì khác trên cuộc đời mà tôi có thể tri nghiệm bằng năm giác quan của mình!