Monday, October 20, 2014

Tiếp tục với "Mỗi tuần một từ"

Trước đây, khi còn là nghiên cứu sinh, tôi thích viết “Mỗi tuần một từ” trên trang blog này. Nghĩa là ngoài các bài ngẫu hứng viết để post lên đây chia sẻ với người có duyên, vào ngày thứ Hai, tôi viết một entry ngắn về một khái niệm, một hiện tượng, một phạm trù nào đó có tính chất như một bài học để tự nhắc nhở mình suy nghiệm về nó nhiều hơn trong tuần ấy, luôn tiện gởi gắm, chia sẻ một chút về nhận thức, quan điểm sống của mình đến những người thân quen có dịp ghé “ngôi nhà ảo” của mình. 

Sau đó, lượng công việc dồn lại, quỹ thời gian hụt đi, việc viết blog vốn được ưa thích và xem như một phương pháp trị liệu tinh thần khi sống xa quê dần thưa thớt. Thế là các entry thuộc mục “Mỗi tuần một từ” tự mất theo thời gian. Giã từ đời sống research scholar, về lại quê nhà cũng là lúc không thể tập trung viết gì được, tưởng chừng trang blog này không thể “sống” đến ngày nay chứ. Các đề tài khác còn không có, nói gì đến “Mỗi tuần một từ”. Tôi thường nói “cứ làm đến khi thấy vô lý thì dừng”, nên dạo gần đây, thấy cần phải cắt giảm thời lượng và năng lượng lâu nay dành cho những việc “vô lý” để dành phần ưu tiên cho blog như một sự tử tế với người bạn tốt duy nhất của mình (vì chưa từng làm tổn thương mình). Từ đây, mục “Mỗi tuần một từ” được tiếp nối. Nếu có duyên sự xa môi trường online trong hai ngày đầu tuần, thì tôi sẽ post bài trễ hơn; còn nếu hơn hai ngày, coi như “đặc cách” cho tuần đó vậy. Nói là vậy, nhưng trong điều kiện có thể, tôi sẽ cố gắng duy trì mục này, đơn giản vì thích.

Với từng entry trong “Mỗi tuần một từ”, tôi xem đây là cách nhắc mình những gì cần làm, cần điều chỉnh trong cuộc sống để có được chất lượng cuộc sống tốt nhất. Những giây phút đầu tiên của ngày đầu tiên trong tuần dành để tư duy, gõ ra, chiêm nghiệm và chia sẻ điều gì đó mang tính nhân văn và triết lý sống có một giá trị lay động tâm thức của tôi về vấn đề đang để tâm ấy rất nhiều. Tôi cảm nhận điều này và đây là cách nạp năng lượng để sống một tuần!