Wednesday, December 31, 2014

KHAI CHUÔNG GIAO THỪA Ở NHẬT (Joya no kane)

Thời điểm giao thừa giữa năm cũ và năm mới là thời khắc thiêng liêng nhất đối với mọi người. Đối với người Việt sống trên đất Việt, thời khắc ấy là 12 giờ khuya giữa đêm trừ tịch và ngày Tết Nguyên Đán cổ truyền của dân tộc, tức 0 giờ 0 phút ngày mồng 1 tháng Giêng âm lịch. Với các nước sử dụng lịch dương, thời khắc ấy là 0 giờ 0 phút ngày 1 tháng 1 hằng năm.

Saturday, December 27, 2014

LẠC ĐƯỜNG?

Chí ít, ta cũng có một hoặc nhiều lần đi lạc đường. Khi ta đi lạc đường, chủ yếu do hai khả năng. Thứ nhất là ta không hề biết đường, cứ nhắm mắt đưa chân mà cứ đi, có đường là đi, nghĩ rằng người ta đi được, mình đi được, đến đâu thì đến, từ từ tính tiếp. Người rơi vào tình huống này thì đi trong sự dè dặt, đi trong sự thăm chừng, đi không mấy tự tin, đi trong dò dẫm, nhưng dù sao cũng phải đi, vì không thể đứng hoài mà mong tới nơi mình muốn đến.

Thursday, December 25, 2014

LUYỆN THÂN, LUYỆN TÂM

(Hằng Như dịch từ "Body People Mind People" của Larry Rosenberg)
Một trong những vị thầy đầu tiên của tôi là Shivananda Saraswati. Khi tôi gặp vị đạo sư này lần đầu tiên, ngài đã 85 tuổi. Ngài đi lại bằng xe buýt nội thành Greyhound và tôi ấn tượng với cách di chuyển này, thế là tôi trở thành bạn đồng hành đi đây đó cùng ngài. Ngài vốn là một tu sĩ Kỳ na giáo. Ngài nói với tôi rằng các tu sĩ Kỳ na giáo là những học giả lỗi lạc luôn thực hành một pháp tu tỉnh giác gọi là pháp đi đến “chứng ngộ” nhưng các đạo sĩ này cũng không coi trọng việc săn sóc bản thân, coi cơ thể là gánh nặng và là một cản trở trên con đường giải thoát. 

Sunday, December 21, 2014

LỜI CHA DẠY CON (edited)

Hôm nay, vô tình khi dọn dẹp các files trong máy, thấy đoạn này, bỏ trong ngoặc kép (“…”) hẳn hoi, mà lại không ghi nguồn đoạn này trích từ đâu. Sao có lúc mình hậu đậu thế không biết. Thôi, từ từ tìm nguồn sau, giờ bỏ lên đây chia sẻ cùng bà con cái đã:
“Đừng bao giờ vì quyền lợi cá nhân mà làm thương tổn linh hồn kẻ khác. Đừng bao giờ đánh kẻ cùng đường. Nếu khi con đang đứng trên bục giảng bài mà thoáng thấy một học sinh đi trễ thập thò bối rối ở hành lang, con hãy gọi vào, vì nó là kẻ đang thật sự muốn học. Khi học trò làm điều sai thì hãy sửa cho nó, và cho cả chính mình, vì nếu nó giỏi như con thì nó tìm con để học làm gì? Đừng bắt chước những người thầy vô cảm xua đuổi học trò ra khỏi lớp mà không cần biết nó sẽ đi về đâu con nhé!”

Saturday, December 20, 2014

ĐIỀU KIỆN ĐỂ CÓ TÂM TỪ

Trong bài kinh Tâm từ được ghi lại trong Kinh Tập I.8, phần đầu của bài kinh này nói đến những điều kiện cần thiết để một người có thể thực hành tâm từ – tâm thương yêu rộng lớn, không giới hạn, không phân biệt, không điều kiện – đối với tất cả. Chúng ta cần trang bị cho mình những phẩm chất này nếu muốn phát triển tâm thương yêu của mình ngày càng rộng lớn để có thể trải tình thương cao quý ấy đến nhiều người, thậm chí nhiều loài sinh vật trên thế gian này.
Đức Phật kể đến 15 phẩm chất cần có khi muốn thực hành tâm từ một cách hiệu quả:
1. Phải là người có năng lực
Năng lực ở đây chỉ cho khả năng yêu thương, một yếu tố vô cùng quan trọng để có thể thực hành tâm từ. Nếu không có năng lực,  chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh mà người ta quen gọi là “lực bất tòng tâm”. Do vậy, “lực” trở thành yếu tố quyết định kết quả và hiệu quả công việc. Chẳng hạn một người vô đạo đức không thể có hành động và lời nói đạo đức đối với người khác được, bởi vì bản thân họ không có chất liệu này thì làm sao họ có thể đem cho người khác thông qua hành động hoặc lời nói? Họ cũng không thể khuyến khích, kêu gọi người khác sống đạo đức, vì chất liệu đạo đức không có nơi bản thân họ, thì lấy gì làm cơ sở để lời nói của họ có trọng lượng mà kêu gọi? Cũng giống như một người vô sản không thể giúp người khác khi ngặt nghèo vì người ấy không sở hữu tài sản nào, thậm chí không thể tự lo cho bản thân, thì tính gì đến việc giúp người khác.

Monday, December 15, 2014

SỢ YÊN LẶNG

                                                    Nguyên tác: Thích  Nhất Hạnh
                                                   Dịch: Hằng Như 
Trong khi chúng ta có thể sẵn sàng liên hệ với những người khác nhiều hơn mà lại bỏ đi sự liên hệ giữa thân và tâm của mình? Một vị thiền sư đã nghĩ như vậy và đưa ra bài thực hành thở chánh niệm như là một giải pháp cho vấn đề này vậy. Đó là thiền sư Thích Nhất Hạnh.
Tôi có cảm giác rằng nhiều người trong chúng ta sợ sự yên lặng. Ta luôn lấy một cái gì đó lấp vào khoảng trống để tránh đi sự yên lặng, như những con chữ, âm nhạc, ti vi hoặc ý tưởng nào đó. Nếu sự yên lặng và không gian có vai trò rất quan trọng đối với hạnh phúc của mình, tại sao chúng ta không dành cho nó một vị trí xứng đáng trong đời sống của mình?

Wednesday, December 10, 2014

Xin để nguồn

Thưa các bạn,
Thỉnh thoảng, tôi thấy bài viết của mình trên trang blog này được đăng lại trên trang mạng khác và facebook cá nhân của vài bạn, cảm ơn thiện chí của các bạn đã chuyển tiếp để chia sẻ những bài viết ở đây đến nhiều người.
Tuy nhiên, các bài đăng lại này không để nguồn, thậm chí "quên" ghi cả tên tác giả. Cứ ngỡ các bạn ấy quên, vài lần đầu, tôi cũng chẳng để tâm, nhưng rồi thấy các bạn tiếp tục làm như vậy. Tôi thiết nghĩ đây là điều không nên. 
Vậy tôi xin các bạn hoan hỷ để nguồn cụ thể và nhất là tên tác giả khi đăng lại, xin cảm ơn.
Trân trọng,
Hằng Như

Monday, December 8, 2014

ĐỨC PHẬT CẢM HÓA ANGULIMĀLA: nhiều bài học quý

Đức Phật độ tướng cướp
Trong cuộc đời hành đạo của đức Phật, một trong những câu chuyện sinh động nhất chúng ta ai cũng biết và một khi đã biết thì không thể nào quên, đó là chuyện đức Phật cảm hóa tướng cướp Angulimāla được ghi lại trong Trung bộ kinh, số 86 và Trưởng lão tăng kệ (Thera.80). Câu chuyện này kể lại rằng, ở nước Kosala do vua Pasenadi trị vì, có tên cướp khét tiếng tên Angulimāla, là tay thợ săn bạo tàn, gặp ai giết nấy, khiến cho dân làng rất lo sợ. Từ khi có tên cướp này xuất hiện, khắp mọi xóm làng, thành ấp, quốc độ đều không còn yên ổn nữa. Mỗi lần giết người, nó cắt ngón tay trỏ phải làm thành vòng hoa mang vào người. Nó giết cho đến khi nào tràng hoa ấy xâu được 1000 ngón tay như vậy để trả học phí cho ông thầy dạy.

Tuesday, December 2, 2014

SỐNG VỚI HIỆN TẠI

Sống với hiện tại, nói thì dễ mà làm thật không dễ tí nào. Đứng về mặt khoa học mà nói thì việc sắp xếp thời gian “giờ nào việc ấy” là hoàn toàn hợp lý không có gì phải bàn cãi. Tuy nhiên, chỉ tiếc là thói quen của chúng ta thường không theo nề nếp như vậy. Giờ nào việc nấy đã khó, sống làm chủ mình, ý thức và nhận thức tất cả những gì đang diễn ra với ta và trong ta lại càng khó hơn. Đối với người không hoặc ít thực hành thiền chánh niệm để rèn cho mình một nếp sống tỉnh thức, điều này trở nên khó vô cùng. Trong nhịp sống bình thường, sống với hiện tại đã là việc không dễ, thế nhưng, khi các yếu tố bên ngoài có tác động gây ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, thì việc giữ chánh niệm để an trú trong hiện tại muôn phần khó hơn. Người có khả năng giữ tâm an tịnh với nội lực của mình để không bị quá khứ dắt lôi, không bị tương lai chi phối và không bị các dục trong hiện tại cuốn vào dòng nước xoáy mới được gọi là người biết sống với hiện tại.
Bỏ hình bắt bóng

Friday, November 28, 2014

DIỆT TRỪ PHIỀN GIẬN

Trong một bài kinh, đức Phật dạy:
Ở đây, Tôn giả Sàriputta gọi các Tỷ-kheo:
- Này các Hiền giả Tỷ-kheo.
- Thưa Hiền giả.
Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Tôn giả Sàriputta. Tôn giả Sàriputta nói như sau:
Này các Hiền giả, có năm trừ khử hiềm hận này, ở đây, hiềm hận khởi lên cho Tỷ-kheo cần phải được trừ khử một cách hoàn toàn. Thế nào là năm?
Ở đây, này các Hiền giả, có người thân hành không thanh tịnh, khẩu hành thanh tịnh, trong người như vậy, này các Hiền giả, hiềm hận cần phải trừ khử.
Ở đây, này các Hiền giả, có người khẩu hành không thanh tịnh, thân hành thanh tịnh, trong người như vậy, này các Hiền giả, hiềm hận cần phải trừ khử.
Ở đây, này các Hiền giả, có người thân hành không thanh tịnh, khẩu hành không thanh tịnh, nhưng thỉnh thoảng tâm được mở rộng, tâm được tịnh tín, trong người như vậy, này các Hiền giả, hiềm hận cần phải trừ khử.
Ở đây, này các Hiền giả, có người thân hành không thanh tịnh, khẩu hành không thanh tịnh, và thỉnh thoảng không được tâm rộng mở, không được tâm tịnh tín, trong người như vậy, này các Hiền giả, hiềm hận cần phải trừ khử.
Ở đây, này các Hiền giả, có người thân hành thanh tịnh, khẩu hành thanh tịnh, và thỉnh thoảng tâm được rộng mở, tâm được tịnh tín, trong người như vậy, này các Hiền giả, hiềm hận cần phải được trừ khử.
(Tăng chi bộ kinh, chương Năm, phẩm XVII, kinh số 162: Trừ khử hiềm hận (Aghatavinaya sutta); Kinh tương đương trong tạng A hàm: Trung A Hàm, kinh thứ 25: Kinh Thủy dụ)

Monday, November 24, 2014

TIN CHÍNH MÌNH

Chúng ta thỉnh thoảng nghe vài người nói, “mất niềm tin vào con người, mất niềm tin vào cuộc sống” khi họ rơi vào tâm trạng hoang mang, mất phương hướng. Điều này mới nghe qua, tưởng chừng có lý, nhưng xét cho cùng, tại sao ta lại phải mất niềm tin vào các yếu tố bên ngoài để rồi giao nộp cảm xúc, tâm trạng và có khi cả cuộc sống mình cho các yếu tố này chi phối và định đoạt? Còn một nguồn có thể cho ta niềm tin không bao giờ cạn, đó là bản thân mình, tại sao ta lại lãng quên điều này để rồi phải chệch choạng khi điểm tựa bên ngoài lung lay, bật gốc?

Tuesday, November 18, 2014

NGÀY NHÀ GIÁO: nhìn người ta, nghĩ về mình...

Ngày nhà giáo nên được tổ chức thế nào cho ý nghĩa nhất? phải chăng là phụ huynh đèo con đến nhà thầy cô giáo với những phần quà, hoa kèm theo bì thư? Phải chăng đó là những buổi tổ chức một cách “hành chánh” tại trường, nhạt như không thể nào nhạt hơn? Phải chăng đó là những câu khẩu hiệu rỗng tuếch, hô thì to mà làm thì nhỏ xíu? Riết rồi cảm xúc của tôi cũng “idle” khi ngày nhà giáo đến.
Nhân ngày 20/11 năm nay, tôi dịch bài nói chuyện và giao lưu của thủ tướng Ấn Độ với các em học sinh. Cuộc trao đổi thật sinh động, tự nhiên, không hề “diễn”, không có kịch bản, không có tổng duyệt, không có “gà bài” trước theo kiểu con phải hỏi thế này, em phải phát biểu thế kia. Các em học sinh hoàn toàn độc lập trong cách nghĩ, tự chủ trong phát biểu và đúng là “live”- trực tiếp đúng nghĩa như vậy đó. Học sinh ở đây được… tôn trọng lắm! Tiếng nói của các em được các chuyên gia giáo dục lắng nghe tại các hội nghị giáo dục ở các cấp tiểu bang, liên bang và quốc gia. Tôi đã từng tham dự các cuộc Hội thảo giáo dục quốc gia trước đó và các em học sinh là đối tượng chính tham dự hội thảo, bên cạnh các chuyên gia giáo dục, chứ không phải “trên chỉ đạo, dưới làm theo” như ở quê ta…

GIÁO DỤC CON TIM

Vancouver, British Columbia, Canada, ngày 21 tháng 10 năm 2014
Sau một cuộc hành trình dài từ Ấn Độ sang Nhật, đức Dalai Lama đến Vancouver. Đây là lần thứ tư Ngài ghé thăm thành phố này. Sự có mặt của Ngài tại trường John Oliver là buổi gặp mặt công chúng đầu tiên của Ngài trong chuyến thăm lần này. Ngài tiếp xúc với học sinh ở hai lớp học tại đây.
Lớp đầu tiên là lớp học sinh nhỏ tuổi, tham gia thảo luận về đề tài biết ơn. Ngồi vòng tròn, mỗi một em đều phát biểu về một cái ơn nào đó mà em đã thọ nhận. Khi được hỏi, sự biết ơn giúp gì trong cuộc sống của mình, ngài Dalai Lama nói “lòng biết ơn là cách bạn thể hiện mối liên hệ với người khác”. Ngài cũng đồng thuận với ý kiến của giáo viên rằng hạnh phúc đem lại niềm vui và giúp chúng ta cảm thấy bình an đối với người khác.

Monday, November 17, 2014

SỨC MẠNH CỦA TÌNH THƯƠNG

Ít có thứ tình cảm nào tác động mãnh liệt đến đời sống con người như tình thương yêu. Thông thường, cảm giác không được thương yêu làm cho con người mất đi sức sống. Người ta nói rằng khi đang thương yêu, toàn bộ quan niệm về cuộc sống của con người thay đổi. Phim nhạc kịch, sách báo nói về tình thương thường được ưa chuộng hơn bất kỳ đề tài nào khác. Trong đời sống tâm linh cũng vậy, thực tập thương yêu là điều quan trọng, và đó cũng là cốt tủy của Đạo Phật.
Tu sĩ Phật giáo thường bị buộc tội là thờ ơ với nỗi khổ niềm đau của người khác. Một số ý kiến cho rằng thực hành thiền định chỉ là cách để đạt đến an lạc cho riêng bản thân mình mà không đoái hoài gì đến những khó khăn đau khổ của người khác. Người ta cho rằng lý tưởng tu hành của một tu sĩ Phật giáo khi thiền quán trong rừng hoặc tại bãi tha ma là không thực tế và xa rời cuộc sống đời thường, thậm chí trái ngược với xã hội. Chúng ta thử liên hệ vấn đề này với một câu chuyện trích trong kinh điển để thấy rằng Đức Phật và chư đệ tử của Ngài không thể là những người thiếu tâm từ hay thiếu lòng thương yêu.

Thursday, November 13, 2014

KHOE KHOANG: một loại bệnh

Mỗi một tập thể, dù lớn dù nhỏ, dù đặc thù của tập thể ấy thế nào, đều là mô hình thu nhỏ của xã hội ta đang sống, trong ấy bao gồm nhiều cá nhân. Mỗi cá nhân trong tập thể ấy lại có một môi trường giáo dục gia đình, nền tảng giáo dục học đường, trình độ nhận thức, quan điểm, lối sống, tính cách, hoàn cảnh, điều kiện sống ít nhiều chênh lệch hoặc hoàn toàn khác nhau. Chính những cái “khác” này mà có vô số lý do để những cá nhân trong tập thể khó chịu, rồi dần đến khó chấp nhận nhau, rồi việc gì đến cũng sẽ đến, mất đi mối quan hệ tốt đẹp trong tập thể là điểm cuối. Trong vô số những cái khác nhau ấy, hành động khoe khoang thái quá của một vài cá nhân làm cho những người còn lại có nhiều cảm giác khác nhau: khó chịu, cười nhạo, khinh bỉ, thờ ơ và “từ bi” nhất là cảm thấy thương hại và cuối cùng là chấm dứt mối quan hệ vì mọi người thấy không đáng để dành thời gian và năng lượng để nuôi dưỡng những mối quan hệ tầm phào như thế.

Friday, November 7, 2014

Tin tưởng và bắt đầu bước...

Niềm tin là điểm khởi đầu cho mọi cuộc hành trình...
Tin tưởng và bắt đầu cất bước...

CHÁNH NIỆM: nghệ thuật sống tỉnh thức


Ngày nay, với xu hướng sống nhanh, sống vội và hầu hết chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy xã hội, nhiều người kịp nhận ra sự mất cân bằng trầm trọng nơi con người mình và kịp thời trở về với việc chăm sóc đời sống tinh thần và tâm linh. Trong số các phương pháp thực hành tâm linh, thiền chánh niệm (còn gọi thiền tỉnh thức, thiền minh sát) là một lựa chọn của số đông người. Thiền chánh niệm được nhiều người tiếp nhận và thực hành vì tính phổ quát của phương pháp luyện tâm này. Không luận là xuất gia hay tại gia, chẳng kể là người theo Phật giáo hay tôn giáo khác, thậm chí không theo tôn giáo nào, ai cũng có thể thực hành thiền chánh niệm. Thế nhưng, trước khi bàn đến vấn đề thực hành thiền chánh niệm, chúng ta cần nhìn lại những hoạt động thường ngày của mình và chấp nhận rằng, nếu không được rèn luyện kỹ năng sống chánh niệm, trong hầu hết thời gian, ta sống trong thất niệm.

Tuesday, November 4, 2014

TIN MÀ SỐNG...


Ngày 1 tháng 11, ca sĩ Tố Như về với đất mẹ, với 38 năm có mặt trên cuộc đời, sau gần 10 năm chống chọi với căn bệnh ung thư máu. Cảm phục sự chịu đựng âm thầm và lặng lẽ của cô, âm thầm tới mức gần 10 năm bị căn bệnh hiểm nghèo mà sự ra đi của cô làm mọi người sửng sốt và cho là đột ngột.
Một cách sống hay! Đến khi chết mọi người mới biết mình bệnh!
Điều đáng nói là tháng 7 vừa qua, cô mời 12 người bạn thân nhất trong hơn 10 năm ca hát cùng mình quay MV Tình bạn mãi mãi, với lời gửi gắm: “Thông qua MV, tôi muốn khẳng định rằng, giới showbiz Việt vẫn tồn tại những tình bạn đẹp, những tình cảm chân thành chứ không chỉ toàn giả tạo và thủ đoạn”.
Học cô ca sĩ này, tôi cũng còn chút niềm tin rằng “trong TSbiz Việt vẫn tồn tại những tình bạn đẹp, những tình cảm chân thành chứ không chỉ toàn giả tạo và thủ đoạn”.
Tin đâu đó vẫn còn đường mía bình dân chứ không chỉ đường tinh chế pha loãng! Vẫn còn sót lại vài người trân trọng cái thô ráp, vụng về mà chân, mà thật trong nhiều người điêu và đểu cũng đáng quý lắm rồi!
Có chút ít đã là quý, đừng mong có nhiều mà xa xỉ!
Tin và hy vọng đời còn chút ít đất ở ngõ hẻm nào đó cho sự chân thật để cái nhìn tích cực mà sống!
Mời thưởng thức MV cuối đời của Tố Như như một lời từ biệt bạn bè và mọi người:

Monday, November 3, 2014

CÓ… hãy trân trọng


 Trong cuốn “108 điều dạy của đức Dalai Lama”, điều đầu tiên Ngài dạy rằng, “mỗi khi cảm thấy hoang mang và mất tự tin thì hãy nghĩ ngay đến các phẩm năng tuyệt vời của con người mà mình đang có, các phẩm năng ấy của quý vị chỉ mong sao được nẩy nở thêm. Vậy hãy giữ lòng hân hoan nhìn vào kho tàng quý giá đó đang được cất giấu bên trong nội tâm của quý vị: Hân hoan là một sức mạnh, vì vậy quý vị hãy phát huy nó.” Như một món quà quý, một chiếc phao xuất hiện kịp lúc cứu vớt người đang có tâm trạng “hoang mang và mất tự tin”, đức Dalai Lama đã truyền sức sống cho người mất thăng bằng tâm lý ấy kịp lấy lại cân bằng và đứng vững trên đôi chân của chính mình. Lời dạy này mới thấm thía làm sao!

Sunday, November 2, 2014

SÁCH TÂM VÀ ĐẠO: Tái bản

Cuốn "Tâm và Đạo" vừa in lại xong...

Tựa tái bản

Cuốn sách “Tâm và Đạo” này được xuất bản lần đầu tiên với số lượng 2000 cuốn vào tháng 5 năm 2014. Sau hai tháng sách đến tay bạn đọc, qua thông tin phản hồi, người dịch cảm thấy ấm lòng khi món quà pháp này được quý bạn đọc hoan hỷ đón nhận. Niềm vui lớn hơn khi có nhiều người tâm đắc và hiểu ra nhiều điều từ những ý pháp trong loạt bài của Thầy Thanissaro được trình bày trong cuốn sách này. Một số bạn đọc nói rằng, càng đọc, càng thấm; càng thấm, càng thích. Đúng vậy, những tài liệu gom kết từ những kinh nghiệm tu tập thế này cần đọc chậm, vừa đọc vừa chiêm nghiệm ý pháp, vừa soi chiếu với trải nghiệm tu tập của bản thân mình, mới có nhiều lợi ích. Pháp cần phải có thời gian thẩm thấu để thấm dần vào tâm chứ không thể đọc như đọc truyện mà có thể nắm được tinh túy của vấn đề. Nếu bạn đọc có được lợi ích nào từ cuốn sách này, người dịch cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Người dịch xin chân thành cảm ơn quý đạo hữu và bạn bè đã chung tay đóng góp để món quà pháp này đến tay nhiều người dưới dạng ấn tống. Nguyện cầu hồng ân Tam Bảo gia hộ cho tất cả luôn được sống với pháp Phật nhiệm mầu trong kiếp này và mãi mãi về sau. Xin hồi hướng công đức lành này đến muôn loài chúng sanh, nguyện cho tất cả hiểu sâu tâm mình và biết hướng về con đường tâm linh Phật pháp.
Người dịch
Lần này, cái bìa được trình bày với ý tưởng hay hơn, mình thích hơn bìa in lần đầu:


Bạn nào muốn đọc cuốn "Tâm và Đạo", xin liên hệ địa chỉ: thichnulientri@gmail.com