Tuesday, November 17, 2009

Sẻ kêu

Hôm nay, viết được bài thơ haiku, mình post đây:


Chiều se lạnh sương buông,

Mây vần vũ một màu xám xịt,

Sẻ bay ngang trời, kêu!

Wednesday, November 4, 2009

Yếu tố 'may mắn'!

Chỉ có may mắn không bao giờ làm nên thành công nhưng một thành công nào đó, dù lớn hay nhỏ, đều cần đến yếu tố may mắn.

Tuesday, October 20, 2009

Ham muốn thiện

Đức Phật có lần nói rằng, tất cả các hiện tượng đều bắt nguồn từ lòng tham. Tất cả những gì chúng ta nghĩ, nói hay làm, mỗi một kinh nghiệm, đều đến từ lòng tham. Ngay cả sự có mặt của mình cũng do lòng tham mà ra. Chúng ta có mặt trên cuộc đời này chỉ vì chúng ta có tham vọng được hiện hữu. Dù ý thức hay không, lòng tham của mình không ngừng định nghĩa lại ý niệm “ta là ai”. Lòng tham là cách chúng ta thể hiện mình trong không gian và thời gian. Một điều duy nhất không có nguồn gốc từ lòng tham, đó là Niết Bàn, vì chính Niết Bàn chấm dứt mọi hiện tượng và ‘tất cả’ ngôn từ Đức Phật sử dụng cũng không thể diễn đạt được khái niệm này. Thế nhưng con đường đưa đến Niết Bàn thì lại xuất phát từ lòng tham, đó là ham muốn thiện. Con đường đưa đến giải thoát vượt qua các giới hạn của ham muốn thiện để có thể thấy hành giả đi được bao xa trên con đường mình đang bước.

(Thanissaro Bhikkhu, trích từ “Pushing the Limits” (Vượt qua các giới hạn).


Skillful Desires

All phenomena, the Buddha once said, are rooted in desire. Everything we think, say, or do—every experience—comes from desire. Even we come from desire. We were reborn into this life because of our desire to be. Consciously or not, our desires keep redefining our sense of who we are. Desire is how we take our place in the causal matrix of space and time. The only thing not rooted in desire is nirvana, for it's the end of all phenomena and lies even beyond the Buddha's use of the word “all.” But the path that takes you to nirvana is rooted in desire—in skillful desires. The path to liberation pushes the limits of skillful desires to see how far they can go.

Thanissaro Bhikkhu, from “Pushing the Limits” Tricycle, Fall 2005

Saturday, October 17, 2009

Deepavali


Hôm nay, lễ hội Diwali...

Thursday, October 15, 2009

Thì ra là vậy!

Wednesday, September 23, 2009

Trở vai lần cuối!



Tuy không nặng lắm, nhưng gánh đi đường trường, sau một thời gian, dần dần tôi thấy nặng. Lại thêm trời mưa nắng bất chợt, nên gối chồn chân mỏi. Thế rồi, cuối cùng, nơi cần đến đã hé lộ ở phía trước xa xa... Chắc còn một lần trở vai nữa là đến nơi thôi. Ráng vậy!
Hôm nay là ngày...







Những ngộ nhận về học vị tiến sĩ

Những ngộ nhận về học vị tiến sĩ (Nguyễn Văn Tuấn)

Monday, September 21, 2009

Cái gì là quan trọng?

Một khi mình làm việc gì, với ai, mà mình đã tận lòng rồi, thì kết quả thế nào cũng không quan trọng. Điều quan trọng là mình đã tận lòng chưa.

Wednesday, September 9, 2009

Sính!

Nhìn những dòng chữ trên tấm phông này, tôi chỉ có thể thốt lên một từ 'sính' mà thôi!
COMMENCEMENTE!

Friday, August 21, 2009

Lệnh 'undo'

Trong quá trình xử lý máy tính, phím lệnh ‘undo’ nhiều lần cứu người sử dụng vì nó giúp chúng ta ‘sửa sai’ để trở về tình trạng trước khi click chuột cho một lệnh ngu xuẩn nào đó. Chính nhờ chức năng ‘undo’ này mà lắm khi, chúng ta tự mò mẫm, học các kỹ năng sử dụng máy tính bằng thử nghiệm bên cạnh kinh nghiệm mình có được. Như vậy, nút lệnh ‘undo’ chỉ có lợi cho người sử dụng mà không ai kêu ca phàn nàn gì về nó cả.



Ấy thế, nhưng thử tưởng tượng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuộc đời cũng có nút lệnh ‘undo’ để chúng ta ‘sửa sai’ và coi quyết định vừa làm chỉ là nháp, là thử nghiệm để rồi dùng ‘undo’ nhỉ? Nhan nhản trong cuộc sống, tôi vẫn thường nghe “nếu biết vậy, tôi đã…” để chỉ sự ân hận, nuối tiếc với việc đã rồi. Chính bản thân mình cũng nhiều lần nghĩ và nói ra như thế. Những lúc thế này, tôi ước, giá có nút lệnh ‘undo’, thế nào tôi cũng nhanh tay bấm liền để được trở về nguyên trạng thái cũ, để làm quyết định mới khác hơn. Thế nhưng, tôi chợt nghĩ, không được rồi. Nếu có nút ‘undo’, có nghĩa rằng mình có quyền làm một cách ẩu tả, vô tội vạ, thiếu trách nhiệm và kể cả thiếu đạo đức để rồi cứ ‘undo’ hoài hay sao. Không được rồi, nếu có nút ‘undo’ cho cuộc đời, xã hội này loạn mất! Vì si mê và tham lam mà khởi tâm nghĩ đến nút ‘undo’ cuộc đời, chứ thật ra, chúng ta không cần nó vậy. Điều ta cần là sáng suốt, thận trọng, cân nhắc trong mỗi quyết định của cuộc sống để chịu hoàn toàn trách nhiệm với mỗi quyết định của mình. Thường thì câu “nếu biết vậy, tôi đã…” thật ra là một cách nói chối từ trách nhiệm, đổ thừa cho hoàn cảnh hoặc người khác hơn là tiếc nuối và ân hận với quyết định của mình. Chắc nhiều người khó chấp nhận ý kiến này nếu chưa thật sự trung thực và thẳng thắn với chính mình. Tuy nhiên, nếu tự soi lại tâm mình, chắc không khó để thấy ra điều này vậy.

Saturday, August 1, 2009

Kết cuộc!

Một khi đôi chân ra đi, đôi giày ở lại. Không chỉ đôi giày, mà dấu chân còn lưu lại đâu đây...

Về nhà!

Đi chơi lông ngông, tưởng vui, ai dè!...
Thôi về nhà!
Chiều xuống rồi...

Friday, July 17, 2009

Đóng cửa

Đi chơi...

Thursday, July 2, 2009

Khi bệnh

Tôi có dịp quan sát vài người quanh mình khi bị bệnh và cách hành xử với bản thân và thái độ đối với bệnh cũng như đối với người xung quanh không ai giống ai. Bằng kinh nghiệm bản thân, tôi thấy tựu trung, có hai khuynh hướng thể hiện phổ biến có thể nhận thấy nơi người bệnh mà lẽ ra họ không nên làm vậy. Ở một số người, nỗi đau của thân được họ kết nối với khổ của tâm và cái đau được họ thổi phồng, nhân hóa lên nhiều lần trông thật nực cười. Họ muốn những người xung quanh chú ý và cảm nhận được ‘tôi đang đau (lắm) đây!’. Người thuộc tuýp này hầu như không có một chút khả năng chịu đựng, khoan nói đến kiên nhẫn, ý chí… Họ đang quan trọng hóa bản thân và muốn truyền thông điệp ‘tôi là người quan trọng’ đến với tất cả những ai có thể. Để diễn tả tuýp người này, có lẽ không có câu nào hay hơn “con nhà giàu đứt tay bằng con ăn mày đổ ruột”. Đau một tí, họ làm như thể trời long đất lở. Họ làm như thể một chút động tĩnh gì của họ là ảnh hưởng đến toàn bộ nhân loại không bằng! Họ có thể tỏ dáng vẻ tiều tụy với một vết đau nho nhỏ hay chỉ vài dấu hiệu cảm xoàng. Họ nằm dài ra đó đợi người săn sóc đến từng chi tiết nhỏ nhất như thể không thể tự làm một điều gì. Tôi thấy tội cho những người tự giao nộp quyền của mình cho người khác dễ dàng đến thế. Tôi thấy thương cho họ khi sống với hoang tưởng của nỗi đau ảo và vị trí quan trọng tự phong cho mình cũng ảo. Tôi từng gặp một người như thế và họ cứ biểu hiệu như thế trong nhiều năm qua như thể tri thức và tâm thức họ không bao giờ lớn lên được nữa.

Một khuynh hướng trái ngược với cách thổi phồng nỗi đau và nhân hóa vị trí của mình như vừa nói, tôi gặp vài người có thái độ hoàn toàn ngược lại mỗi khi họ bị bệnh. Những người này coi bệnh là một cái gì đó xấu xa, tệ hại và lẽ ra không nên đến với họ. Mỗi khi có bệnh, những người này có khuynh hướng che giấu các biểu hiện của bệnh, không cho người ngoài biết và họ cũng tự lừa dối mình. Họ tự chích morphine tưởng tượng để tạo một lớp biểu hiện ảo rằng họ đang mạnh khỏe. Không ai được quyền thấy họ trong trạng thái không khỏe. Để làm được điều này, họ dối mọi người, tự dối mình và phí sức để tô phết vẻ bề ngoài mạnh khỏe trong mắt mọi người. Người thuộc tuýp này hay liều lĩnh, có khi cả liều mạng, đơn giản hóa vấn đề và coi thường mọi lời khuyên về cách chăm sóc và dưỡng bệnh. Tuân theo sự liệu trình chữa trị của bác sĩ đối với họ là cả một vấn đề khó khăn vì họ thấy không cần thiết! Họ không cho phép họ nghỉ ngơi vì họ nghĩ, họ là người của công việc và không có họ, chắc thế giới này cũng hụt hẫng lắm, hay ít ra, một khối công việc còn tồn đọng ở một góc nào đó của quả địa cầu nếu họ phải nghĩ ngơi vì bệnh. Sâu thẳm trong tiềm thức, những người thuộc tuýp này cũng có một sự tự cao, cho mình là quan trọng, ngạo đời lắm lắm mà chắc hẳn họ không nhận ra và sẽ không bao giờ chấp nhận nếu ai đó nói về họ như vậy.

Theo tôi, hai thái độ trên là hai thái cực cần tránh khi mình bị bệnh. Thật ra, bệnh là một phần của cuộc sống mà không lúc này thì lúc khác, con người đều kinh qua. Không phải một mình ai chịu đựng kinh nghiệm này nên rõ ràng không cần phải khuếch trương và phát tán tâm lý tiêu cực ra những người xung quanh làm gì. Bệnh là tự nhiên, là điều ắt đến với mỗi sinh vật, ta không cần che giấu hay làm ra vẻ mạnh khỏe theo kiểu lừa mình dối người. Hãy trung thực với chính mình, hãy đối xử tử tế với thân thể và chấp nhận những quy luật tự nhiên chi phối sự tồn tại của con người. Khi bệnh, tùy mức độ mà xử lý đúng mức là điều cần thiết và giải pháp khôn ngoan nhất đối với chính mình. Hãy bình tâm, thuận theo quy luật cuộc sống, đừng quá mong cầu vào những điều không thể, vì như thế chẳng lợi ích gì, chỉ nhọc tâm trí thôi. Khi nào cần can thiệp của các phương pháp trị liệu, hãy hợp tác đúng mức. Về tinh thần, mình cần trang bị cho mình một sức chịu đựng, kiên trì và ý chí để vượt qua những bất an về thân một cách nhẹ nhàng nhất. Hãy chấp nhận những giới hạn của kiếp người, trong đó có bệnh, ta sẽ thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn.

Wednesday, July 1, 2009

Thăm nhà!

Hơi lâu rồi mình bỏ bê nơi này như cái nhà hoang vì nhiều lý do. Giờ về lại, thấy cỏ dại mọc um tùm phủ lối, thấy thương ôi là thương… Thôi, chắc phải dọn cỏ, rồi tới lui cho sạch sẽ lối đi mới được…

Mong mọi người vui!

Tuesday, May 26, 2009

Gieo hạt giống từ bi


Tâm chúng ta giống như một mảnh đất màu mỡ. Nếu chúng ta trồng những hạt giống độc vô minh, tham dục, sân hận, ganh tỵ và tự cao, chúng ta không tránh khỏi những vụ mùa toàn là cây trái độc. Hành động không ý tứ hay làm hại người khác, hoặc thủ lợi cho mình để người khác thiệt thòi chỉ tạo nên sự hạn chế và khổ đau mà thôi. Những hạt giống có vị thuốc như thiện lành, đức hạnh, bao dung, từ bi sẽ tạo nên quả bình an và lợi ích. Các hành động vừa tích cực vừa tiêu cực sẽ tạo nên kết quả hỗn hợp của hạnh phúc và buồn đau. Đây là nguyên tắc của nghiệp. Nghiệp tạo ra từ tâm. Tư tưởng của chúng ta chỉ đạo lời nói và hành động rồi đưa đến những kết quả tương ứng. Chúng ta không thể gieo giống độc mà mong thu hoạch quả ăn được hay quả có vị thuốc. Khi chúng ta bắt đầu nhận ra kết quả xấu của việc lấy mình làm trung tâm, chúng ta hiểu rằng tại sao chúng ta phải cẩn thận chọn loại giống nào để gieo. Tương lai chúng ta nằm trong lòng bàn tay của mình.

Plant Seeds of Compassion

The mind is like a fertile field. If we contaminate it with the poisons of ignorance, desire, anger, jealousy, and pride, we will inevitably produce poisonous crops. Acting carelessly or harmfully toward others, or working for our own benefit at the expense of others, will only create limitation and suffering. Medicinal seeds—wholesome, virtuous acts of kindness, love, and compassion—will produce the fruits of peace and benefit. Actions that are both positive and negative will produce a mixture of happiness and sadness. This is the principle of karma. Karma originates in the mind. Our thoughts give rise to words and actions, and these have consequences. We cannot plant poisonous seeds and expect edible or medicinal fruit. When we begin to see the negative results of our self-centeredness, we understand why we must carefully choose which seeds to plant. Our future is in our own hands.

–Lama Shenpen Drolma, from Change of Heart: The Bodhisattva Peace Training of Chagdud Tulku (Padma)

Sunday, May 10, 2009

Nhờ thực hành mà hoàn hảo

Mỗi chúng ta không có sự lựa chọn nào khác hơn là bắt đầu từ nơi mình đang đứng với những gì mình đang có. Đây là thử thách, là cuộc sống và là sự thực hành của chúng ta. Mỗi cản trở, khó khăn, thiếu sót là một phần của quá trình thực hành. Mỗi lợi thế, thành công giúp chúng ta rõ ràng hơn về sự thực hành của mình.


Practice Makes Perfect


We each have no choice but to start where we are with what we have. This is our challenge, our life, our practice. Each obstacle, problem, handicap is part of the practice. Every advantage, every success helps to clarify our practice.
–Marc Lesser, from Z.B.A.: Zen of Business Administration (New World Library)

Thursday, May 7, 2009

Vesak 2009


Uploaded on authorSTREAM by liewchiasen

Wednesday, May 6, 2009

Con người xã hội

Hãy để ý điều sau đây. Chúng ta là những con người xã hội. Chúng ta có mặt trên cuộc đời này như là kết quả từ hành động của những người khác. Chúng ta tồn tại ở đời cũng phụ thuộc vào bao nhiêu người. Cho dù chúng ta thích hay không, hầu như lúc nào chúng ta cũng có được lợi ích từ các hoạt động của người khác. Vì lẽ đó, không có gì đáng ngạc nhiên khi hầu hết hạnh phúc của chúng ta nảy sinh từ trong các mối quan hệ với người khác.


Consider the following. We humans are social beings. We come into the world as the result of others' actions. We survive here in dependence on others. Whether we like it or not, there is hardly a moment of our lives when we do not benefit from others' activities. For this reason it is hardly surprising that most of our happiness arises in the context of our relationships with others.
(HH the Dalai Lama)

Monday, April 27, 2009

Mâu thuẫn giữa hành động và niềm tin


Khi có ai đó hỏi ta, điều gì làm cho cuộc sống trở nên hạnh phúc và có ý nghĩa, một vấn đề khởi lên là chúng ta có khuynh hướng trả lời mà câu trả lời ấy không xuất phát từ đáy lòng mình. Trong những lúc thế này, cái tâm ý thức của ta có một câu trả lời và tâm vô thức có một câu trả lời khác và như vậy, chúng ta trở nên tự mâu thuẫn. Một cách dễ dàng giúp bạn biết được bạn đang có xung đột nội tâm như vậy hay không là hãy nhìn kỹ vào những việc làm hằng ngày của mình, xem nó có phù hợp với những gì mình tin hay không. Nếu bạn nói rằng gia đình là quan trọng thì bạn coi, mỗi tuần mình vẫn chưa dành được bao nhiêu thời gian đúng nghĩa cho gia đình. Nếu bạn nói đời sống tâm linh là quan trọng mà mỗi tuần chỉ có vài tiếng đồng hồ cho việc tu tập. Nếu bạn nói giúp mọi người là quan trọng mà lục hoài trong trí nhớ những việc dạo gần đây mình làm được cho người khác thì tìm hoài không ra việc gì để làm ví dụ. Rõ ràng là có một khoảng cách khá lớn giữa những gì chúng ta tin một cách có ý thức và những gì chúng ta làm một cách vô thức trong cuộc sống hằng ngày.

Your Actions vs. Your Beliefs

When we ask what makes a happy and meaningful life, one problem that can arise is the tendency to respond with an answer that doesn’t really come from the heart. At such times the conscious mind has one answer and the unconscious has another, so we become conflicted. An easy way to tell if you suffer from such an inner conflict is to see how well your daily activities match up with your beliefs. If you say that family is important to you but somehow don’t find much quality time with your each week; if you say that spirituality is important but spend only a few hours a week engaged in spiritual practice; if you say that helping others is important but you can’t think easily of recent examples of your doing so, then there’s probably a significant gap between the beliefs you hold consciously and the unconscious ones that are running your life.

Lorne Ladner, from The Lost Art of Compassion (HarperSanFrancisco)

Hòn sỏi và lời nói


Uploaded on authorSTREAM by nhatkyao

Saturday, April 25, 2009

Cuộc sống

Cuộc sống là một quá trình thay đổi không ngừng. Ấy vậy mà có khi mình quên bẵng không nhớ đến điều này mới tệ chứ. Nhớ đến đặc tính độc đáo này của cuộc sống, mà còn nặng lòng khi những gì ngày hôm nay không còn được như ngày hôm qua hôm kia là thực hành chưa giỏi kỹ năng chấp nhận này rồi, đúng không? Tôi chưa thuộc bài thì về học lại bài cũ vậy!

Friday, April 24, 2009

Con đường


Những khó khăn chúng ta gặp không phải là những gì cản trở trên đường mình đi, mà chính những khó khăn ấy tạo nên con đường. Những khó khăn ấy là những cơ hội để đánh thức mình. Liệu chúng ta có học được gì khi một tình huống không mong đợi xảy đến không? Một tình huống vô duyên cớ như một cuộc điện thoại làm bạn thức giấc khi đang ngủ? Bạn có thể khi nhìn tình huống như thế, thấy ra điều gì cần học ở đây không? Bạn có để nó đi vào trong tâm mình không? Bằng cách học làm như vậy, chúng ta bắt đầu xây dựng những bước căn bản trong việc học cách mở lòng ra để đón nhận những gì cuộc sống mang lại cho mình. Ngay cả khi chúng ta không thích điều này, chúng ta hiểu rằng khó khăn này là sự luyện tập của mình, là con đường mình đi và chính là cuộc sống của mình.

Our difficulties are not obstacles to the path; they are the path itself. They are opportunities to awaken. Can we learn what it means to welcome an unwanted situation, with its sense of groundlessness, as a wake-up call? Can we look at it as a signal that there is something here to be learned? Can we allow it to penetrate our hearts? By learning to do this, we are taking the first basic step toward learning what it means to be open with whatever life presents us. Even when we don’t like it, we understand that this difficulty is our practice, our path, our life.

–Ezra Bayda, from Being Zen: Bringing Meditation to Life (Shambhala)

Thursday, April 23, 2009

Chuyển chất độc thành thuốc hay


Tác giả: Ashok Gollerkeri

Dịch Việt: Hằng Như


Sấm sét có thể rưới mưa hạnh phúc và những giọt lệ có thể nở hoa niềm tin.

Trong cuộc sống mỗi người, không sớm thì muộn, sẽ có lúc chúng ta đương đầu với một khủng hoảng ghê gớm nào đó tạo nên bước ngoặt và bẻ gãy cuộc sống bình thường của mình. Cách đây mười năm, cá nhân tôi và gia đình đã lâm vào tình cảnh như thế. Đó là thời điểm chị gái tôi đổ vỡ trong hôn nhân. Chị ấy cũng gặp khủng hoảng về tài chính do tình hình công việc không được như ý. Đồng thời lúc đó, cha tôi nhập viện, bác sĩ chấn đoán là tim có vấn đề và cần phải mổ cấp cứu tạo đường tắt (bypass surgery).[1] Còn bản thân tôi, cũng trong cùng thời điểm đó, đang có công ăn việc làm, đùng một cái, tôi bị chứng bệnh mà tâm lý học gọi là ‘khủng hoảng nhân thân’[2] (identity crisis), vậy là mất việc và mất cả một thời gian dài, tôi mới bình phục hẳn. Thế rồi gia đình tôi vỡ ra thành từng mảnh. Chỉ còn một người duy nhất trong gia đình tôi, vào thời điểm ấy, không bị ảnh hưởng trực tiếp, đó là mẹ tôi. Ông trời đã ưu ái mẹ tôi để Người có một trái tim tràn ngập yêu thương.


Một khi thế giới vỡ vụn, dường như mọi nơi mọi chốn đều bao phủ một màu đen ngòm. Làm sao có thể thấy được tương lai vào thời điểm mà trong một gia đình bốn người, có đến ba thành viên ở trong tình thế như vậy. Trong tình cảnh đó, liệu chúng tôi có còn đủ sức để sống cho đến ngày mai không nữa. Trong u ám của chán chường, mẹ tôi tình cờ gặp được triết lý Phật giáo, một triết lý chắn chắn có khả năng giúp cho những người đau khổ tột cùng, nhất là các gia đình gặp nạn, vượt qua. Triết lý của Hội Sáng Giá (Soka Gakkai)[3] đặt nền tảng trên một thế giới hòa bình trong đó mọi người giúp đỡ lẫn nhau để sống một đời ý nghĩa, sống năng động và nơi ấy, mọi hoạt động đều chú trọng vào giáo dục và văn hóa. Đây là một tia sáng xuyên qua cuộc sống đầy những cạnh tranh khốc liệt, nơi mà bóng tối của nghi ngờ và thiếu tin tưởng nhau lấn át đến mức lắm khi chỉ thấy toàn một bầu trời xám xịt. Tuy nhiên, khi có dịp gặp nhiều thành viên của Hội Sáng Giá rồi chúng tôi thấy, có rất nhiều người sống hạnh phúc, họ thành thật cầu mong cho nhau những điều tốt đẹp, vì giúp đỡ lẫn nhau là triết lý Phật giáo cốt lõi của Hội Sáng Giá. Mặc dù chúng tôi có nhiều bà con và bè bạn xung quanh, chính triết lý sống của Hội Sáng Giá thật sự đem lại niềm an ủi cho những tâm hồn đang khổ đau.


Dần dần, khi gia nhập Hội Sáng Giá, chúng tôi bắt đầu nhận ra những thay đổi tích cực trong môi trường xung quanh. Ca mổ tim ‘tạo đường tắt’ của cha tôi thành công, chỉ có biến chứng một tí thôi. Chị tôi cũng tìm được ‘một nửa’ của mình, một người làm kinh doanh đã đem đến cho chị tôi một tài sản lớn. Còn tôi, tôi cũng đã bắt đầu lại công việc một cách tuyệt vời nhất, trong điều kiện có thể, với sự cố vấn của một người biên tập nổi tiếng. Hai năm sau, kinh tế của chúng tôi, từ chỗ khánh kiệt, đã phục hồi trở lại và lắm khi còn có nhiều tiền nữa. Tôi còn nhớ, năm 2000, coi đây như là một mốc thời gian đặc biệt để nhớ, khi nền kinh tế phát lên, chúng tôi cũng khá lên trong đà phát triển chung ấy. Với số tiền đổ vào đầu tư trong kinh doanh của chị tôi, cha tôi lại bắt đầu phất lên với một khoản thu nhập lớn, tôi thì với đồng lương của một nhà báo cũng tạm đủ sống. Ba người từng bị bóng đen bao phủ, giờ đây, đã hòa nhập vào xã hội, chủ yếu là nhờ vào niềm tin Phật Pháp!


Đã tám năm trôi qua kể từ ngày tôi biết đến Phật Pháp, tôi đã viết được một cuốn sách về các phương pháp làm thay đổi một con người và những lợi ích do sự thay đổi kia đem đến. Qua triết lý sống nhấn mạnh tinh thần không bạo động, thuần thiện trong cuộc sống, cảnh giác không để cho những cảm xúc tiêu cực như sân giận khởi lên, tôi đã trở thành một con người bình an hơn nhiều, một con người hoàn toàn khác với chính con người tôi trước đó. Lợi ích lớn nhất trong sự thay đổi này được phản ánh qua mối quan hệ giữa tôi với gia đình. Trước đây, tôi cũng yêu thương cha mẹ nhưng không thể nào gắn kết với hai đấng sanh thành được, bởi vì bản thân tôi khi vừa lớn lên gặp nhiều vấn đề trong cuộc sống và những rối loạn làm cho tôi có cảm giác gần như bị đẩy ra khỏi vòng tay yêu thương của cha mẹ. Bây giờ, tôi đã cảm nhận được về tình cảm cha mẹ dành cho mình rồi. Chúng tôi yêu thương nhau nhiều hơn và để tâm chăm sóc nuôi dưỡng mối quan hệ gia đình hơn bao giờ hết. Tất cả đều nhờ vào niềm tin Phật pháp!


Đạo Phật dạy rằng, nguyên nhân của những rắc rối cũng như lợi ích của mình không nằm ở bên ngoài mà ở bên trong chính con người mình. Do đó, thay vì chống đối và căm ghét môi trường sống, chúng ta thay đổi mình ngày càng tốt hơn, môi trường quanh ta sẽ bắt đầu phản ánh sự thay đổi ấy và trở thành nguồn sống có giá trị và lợi ích. Vấn đề này không dễ dàng chấp nhận trên lý thuyết mà cần phải thực hành thì mới nhận ra được. Với việc cầu nguyện và tự quán sát nội tâm, tôi đã bắt đầu nhận ra những lỗi lầm của mình, ít ra cũng thấy được một số lỗi, và đấu tranh kịch liệt với chính mình để thay đổi thành một con người cho ra ‘người’. Lợi ích đạt được, rõ ràng là kết quả của một quá trình phấn đấu lâu dài, đôi khi cũng chịu đựng đớn đau. Đây là cái mà Hội Sáng Giá gọi là ‘cách mạng con người’ và tôi đang trên đà cách mạng con người của chính bản thân tôi.
Tôi có được nhiều lợi ích trên các phương diện khác nữa như là một kết quả tất yếu trong quá trình thay đổi này. Khi tôi nỗ lực để tự hoàn thiện mình và trưởng thành hơn theo hướng niềm tin tôi vừa tìm được, sau nhiều năm tháng, tôi nhận ra rằng có sự thay đổi dần dần cách môi trường xung quanh phản ứng với tôi. Mối quan hệ giữa tôi với sếp được cải thiện. Trong chín năm qua, tôi có ba người sếp, người sau tốt hơn người trước! Thật ra, tôi có thể nói được như vậy khi gia đình tôi và những người sếp của tôi đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc sống của mình. Điều này cũng cho bạn một ý niệm rằng những người này đã có vai trò tích cực thế nào đối với tôi rồi. Tất cả những điều này đều diễn ra trong một con người, trước đây hiếm khi hòa đồng được với các sếp của mình, một gã lười nhác, bê trễ cho đến khi cuộc đời anh ta gặp phải một khúc quanh vào năm 1997!


Vẫn biết không phải mọi thứ đều dễ dàng. Một điều tôi thường xuyên cầu nguyện trong cuộc sống là hãy cho tôi tìm được một ‘ý trung nhân’ là người bạn đồng hành tốt nhất mà một người đàn ông như tôi có thể có. Và người ấy đến với tôi là để sống đời chứ không phải để có mối quan hệ chóng vánh ‘vào tháng năm ra tháng chín’ bởi vì hôn nhân ngày nay thấy sao mà bấp bênh quá. Hẳn có người nói, nghĩ đến điều đó thì đã quá muộn màng rồi, nhưng tôi lại cho rằng, thà trễ còn hơn không. Và tôi tin chắc rằng, nhờ vào sự chuyển hóa đáng kể từ nội tâm, một người bạn đời như ý cũng sẽ gặp trong thời gian không xa.


Hôm nay, khi nhìn lại những khủng hoảng kinh hoàng của kiếp sống con người từng đe dọa gia đình tôi, tôi cảm thấy biết ơn khi mình đã được đưa ra khỏi bờ vực thẳm nhờ gặp được Phật Pháp. Thật ra, tôi nhận thấy rằng chính những khó khăn trong cuộc sống đã đánh thức tôi trong Pháp Phật và từ đó, tôi cảm nhận được niềm an lạc vô biên. Trong Phật pháp, quá trình này được gọi là chuyển chất độc thành thuốc hay.

Chú thích của người dịch:

[1] Khi có đoạn động mạch vành nuôi tim bị tắc nghẽn nhiều, người ta có thể mổ để tạo một đường cho máu đi tắt tới nuôi tim mà không phải qua cái khúc bị nghẹt đó. Phẫu thuật này gọi là mổ tạo đường tắt.


[2] Còn gọi là ‘khủng hoảng bản sắc’. Nhà phân tâm học Erik Erikson là người đầu tiên đặt tên gọi cho bệnh này. Đây là một loại khủng hoảng tâm thần, triệu chứng là người bệnh không biết mình là ai. Bệnh này thường xuất hiện trong quá trình chuyển tiếp qua các giai đoạn phát triển (theo ông thì đời người có 8 giai đoạn phát triển).


[3] Hội Sáng giá là một phái của Phật giáo Nhật Liên tông, do ngài Tsunesaburo Makiguchi (1871 - 1944) sáng lập, với mục tiêu là vận động thực hiện một cuộc ‘cách mạng con người’ (Human Revolution), thay vì chỉ nghĩ đến mình thì nên nghĩ đến người khác, thay vì chỉ tạo hạnh phúc cho mình thì hãy làm cho những người xung quanh cảm thấy hạnh phúc. Bắt đầu từ những người xunh quanh, rồi truyền cảm hứng lan rộng hơn, dần dần tạo thành làn sóng lớn tác động lên toàn nhân loại.

Bài này đã post ở Lá Xanh và Đọt Chuối Non:

Chuyển chất độc thành thuốc hay

Chuyển chất độc thành thuốc hay


Wednesday, April 22, 2009

Cám ơn


Hôm nay, tôi có lý do để cám ơn nơi này, cám ơn một số người mỗi sáng đi vô và mỗi tối lại đi ra khỏi chiếc cổng sắt đằng kia...
Cám ơn C.I.E.

Saturday, April 18, 2009

Sống một đời an vui giữa thế giới ‘bận rộn’!



Tác giả: Roz Trieber
Dịch Việt: Hằng Như

“Mọi người sẽ cho bạn nhìn thấy mặt tích cực của họ. Hầu hết tất cả mọi người đều có mặt tích cực. Hãy đợi đi. Mặt tích cực sẽ hiển lộ.” R. Pausch

Có phải một ngày bình thường của bạn như thế này không?

Vừa mới thức dậy vào buổi sáng, bạn đã nổi cáu lên rồi, thế là bạn đã quyết định, hôm nay, một ngày ‘tồi tệ’ rồi đây. Bạn bắt đầu phàn nàn vì không hoàn thành hết những công việc đã dự định trong bảng liệt kê ‘những điều cần làm’ và không hài lòng vì không nhận được sự giúp đỡ của đồng nghiệp như bạn mong đợi. Thôi thì, đằng nào bạn cũng có thể làm tốt hơn họ nhiều. Rồi bạn nghĩ đến chuỗi công việc con bạn sẽ làm trong ngày, rồi bạn suy tính, liệu chúng nó có hoàn thành hết ngần ấy công việc không và kết quả có như mình mong đợi không. Tất nhiên là bạn sẽ không có đủ thời gian để có một bữa điểm tâm ‘đầy đủ dinh dưỡng’, chỉ có bánh rán và cà phê rồi vội vã lao vào công việc. Nếu may mắn, bạn ăn trưa ngay bàn làm việc; không thể chuyển môi trường ấy sang môi trường ăn trưa thoải mái được trong khi bạn có cả núi việc cần làm. Thế là lòng bạn lại đầy bực bội và sân giận. Ngồi nhiều lại đau lưng nữa chứ.Với bất kỳ lý do gì, lúc nào bạn cũng có thể trở nên cáu gắt được cả. Thế rồi, khi trở về nhà, uống một, hai ly bia hay rượu, rồi đi đón con từ bãi tập thể thao, hoặc bạn có thể bạn đón con trên đường đi làm về. Sau đó bạn ăn vội vàng ba miếng hay kêu cơm phần, lại trở về văn phòng hay về nhà làm việc tiếp!

Động cơ nào làm cho bạn thay đổi?

Các nghiên cứu cho thấy rằng những tiêu cực trong bản thân mình thường diễn ra trong cuộc sống là động cơ thúc đẩy bạn thay đổi thái độ và hành vi. Có khi nào sau khi gặp một biến cố dễ sợ trong cuộc sống, bạn hiểu ra được điều gì thật sự quan trọng trong đời và làm thế nào để có cuộc sống cân bằng trong thế giới ‘bận rộn’ này với niềm an ổn, thỏa mãn, bình lặng và vui vẻ không? Sao ta lại không để cho những căng thẳng lên đến mức đỉnh điểm để rồi chính nó là động cơ thúc đẩy cho mình thích nghi cuộc sống bằng cách thay đổi những thói quen của mình?
Thay đổi những thói quen trong cuộc sống

Nhìn kỹ thói quen với tâm chánh niệm: chánh niệm là một trạng thái con người “chú tâm và ý thức điều gì đang diễn ra trong giây phút hiện tại.” Bạn luôn có những lời thì thầm trong đầu về những gì bạn đã làm và chưa làm được hay những việc hoạch định cần phải làm mà không có thời gian để chú tâm vào BÂY GIỜ hay hiện tại. “Khi bạn chỉ tập trung vào ngay giây phút hiện tại hay chú tâm vào môi trường hiện tại, bạn có thể đạt được trạng thái an tịnh, tinh thần sảng khoái, và cảm giác toại nguyện.” (Kabat-Zinn, 2007).

Những giây phút thế này chưa từng xảy ra trước đó. Chúng ta có mối liên hệ gì với những giây phút này?

Về tư tưởng của bạn; hãy để tư tưởng trôi đi như chiếc lá vờn bay trong gió. Bạn chỉ có những giây phút này để chọn lựa mình nên chú tâm vào điều gì. Những gì xảy ra trước đây 10 phút, thì cũng đã xảy ra rồi. Bạn có thể chọn lựa tập trung tâm ý vào những gì đang diễn ra mà không phải những gì đã xảy ra rồi hay suy nghĩ những gì sẽ đến trong tương lai. Đừng bỏ lỡ những giây phút quý giá này, tất cả trong tầm tay của bạn. “Hãy đến với sự an tịnh và sử dụng phương pháp ‘tập trung vào vấn đề’ để xử lý tình huống” (Kabat-Zinn, 2008). Hãy làm điều tốt nhất với những gì bạn đang làm ngay bây giờ. Hãy tập chấp nhận lòng tự ái, sống cởi mở, bao dung và tha thứ.

Hãy buông xả những phán xét về các việc bạn và người khác làm vì như thế, bạn buông xả đi rất nhiều về tâm chấp mắc vào kết quả mình mong cầu.

Một nền tảng để quản lý và giảm trạng thái căng thẳng là CHẤP NHẬN cuộc sống như nó diễn ra mà không phán xét và ý thức đầy đủ về giây phút hiện tại (Kabat-Zinn, 1990). Hãy nhận thức rõ về luật vô thường rằng không có gì trên cuộc đời này là ổn định cả; cuộc sống là không chắc chắn. Bất cứ bạn đang ở nơi nào, giây phút hiện tại đang hàm chứa cả nhân lẫn quả. Chah (2005) gọi khái niệm này là “hiện tại là quả của quá khứ và là nhân của tương lai.” Bất cứ ở nơi đâu, mọi thứ đều có mặt đồng thời. Điều này không có nghĩa là chúng ta không hoạch định gì cho tương lai. “Chúng ta có thể để tâm đến tương lai bằng cách để tâm đến ngay trong giây phút hiện tại” (Kabat-Zinn, 2007). Một khi chúng ta có trách nhiệm về những hành động mình làm, chấp nhận hiện tại, buông xả không phán xét, và tin tưởng vào bản thân mình, bạn sẽ khám phá ra nhiều cơ hội mới để thành tựu những mục đích mới mà mình mong muốn để những gì mình làm đem lại kết quả tốt đẹp nhất.

Sau đây lầ những thói quen tôi thực hành để cuộc sống tốt hơn sau khi trải qua chuỗi ngày sống với bệnh ung thư tuyến tụy, giải phẩu túi tụy và tôi học được cách sống với bệnh tiểu đường loại I mà không buồn bực, sân hận hay sợ hãi:

– Tôi chú tâm để nhìn thấy cái đẹp, cái tốt của thế giới quanh mình một cách có chủ ý.

– Tôi nhìn và giải thích nhiều vấn đề theo hướng tích cực một cách có chủ ý.

– Tôi thực tập thiền chánh niệm mỗi ngày.

– Tôi đọc sách về tâm linh của các tác giả có khả năng truyền cảm hứng cho người đọc.

– Tôi hạ chỉ số phán xét của tôi đến 75%.

– Tôi thật sự buông xả nhiều về sự để tâm vào những kết quả tôi mong đợi.

– Tôi sống với tâm cởi mở, nuôi dưỡng các tình cảm tâm linh như yêu thương, biết ơn, kính sợ và tinh thần vươn lên.

Tôi có cuộc sống an lạc, tràn ngập niềm vui, đầy ắp hân hoan, toại nguyện, yêu thương, làm việc mỗi ngày cũng như viết các bài đăng báo và nhiều cuốn sách về hạnh phúc dạng điện tử, vui chơi và sống trọn vẹn với giây phút hiện tại hoặc tham gia các buổi thuyết trình về đề tài làm thế nào để “Cuộc sống đầy ắp tiếng cười.”

À có một điều tôi quên đề cập đến, tôi không còn sợ chết vì căn bệnh unng thư nữa. Tôi chọn cách tôi sống khi còn đang được sống. Bạn cũng có thể làm như vậy. Bạn không cần tạo thêm một căng thẳng nào khác ngoài những căng thẳng bạn đã tạo ra cho bản thân mình. Các thói quen này chỉ có hiệu quả chỉ khi nào bạn hành động và duy trì thực hành.

Không có thần dược nào cả; chỉ có sự chấp nhận cuộc sống với tất cả những gì chúng ta đang đón nhận, hãy có tâm thế sẵn sàng để chú tâm và ý thức trong giây phút hiện tại. Hãy tập buông xả tâm gắn kết vào những ước mong kỳ vọng kết quả nào đó trong tương lai.

Nếu bạn cho phép mình biểu hiện tâm thiện lành thường xuyên hơn và buông xả những ý niệm bạn cho là đúng, đừng nghĩ đến việc cần một di chúc, không phàn nàn gì cả, thoải mái vui cười mà không cần e dè, bạn có thể sống một đời an lạc và chính đời sống như thế sẽ nuôi dưỡng những gì tinh túy và thâm thúy nhất trong con người bạn. Khi ấy, sẽ không đủ chỗ trên diễn đàn vòng tay bè bạn ở Facebook® để lưu vào đó những người muốn kết bạn với bạn đó thôi!

Một ngày của bạn có đầy ắp những điều làm cho bạn cảm thấy vui, hài lòng và bình an trong một thế giới cho là ‘bận rộn’ này không? Nếu không, những gì bạn cần làm để có được cảm giác hài lòng nhỉ? Tôi mời bạn ghé thăm trang www.cancerrocks.com để hiểu thêm mối liên hệ giữa thân thể, tinh thần và tâm linh để rồi thay đổi những thói quen nhằm có được cuộc sống vui vẻ, hân hoan và bình an và nếu bạn muốn, hãy chọn mục nhận thư chia sẻ về ‘những ý tưởng lành mạnh’ của tôi trên trang nhà.

Tài liệu tham khảo:

Chah, J. (2005). Everything rises, everything falls away. Boston; Shambhala Publishing.

Gordon, J.S. (2008) Unstuck. New York: Penguin Press.

Kabat-Zinn (2007), Arriving at your own door. New York; Hyperion.

Kabat-Zinn, J. (1990). Full catastrophe living. New York; Bantam Dell.

Pausch, R.(2008). The last lecture. New York; Hyperion.

Diener. D. (2008). Happiness:unlocking the mysteries of psychological wealth.

International Positive Psychology Association, Presentation July 22, 2008.

  • Tôi post lại ở blog cá nhân này để làm tư liệu.

Thursday, April 16, 2009

Ăn chay và sức khỏe xương




Chế độ ăn uống, tôi nghĩ do sự lựa chọn của mỗi cá nhân tùy thuộc vào nhiều nguyên nhân khác nhau. Chúng ta thường thấy người ta chọn ăn món này, không ăn món kia, phần lớn để đáp ứng sở thích và nhu cầu dinh dưỡng trong món thức ăn ấy. Một số người chọn lựa thức ăn cho mình một phần vì lý do sức khỏe do cá nhân ấy mắc phải một số bệnh nào đó hoặc muốn phòng ngừa theo sự khuyến cáo của các chuyên viên y khoa. Ăn mặn hay ăn chay cũng là một sự lựa chọn tương tự: vì lý do tôn giáo, vì lý do sức khỏe, vì sở thích...

Tôi là một người ăn chay trường từ nhiều năm nay và đây là sự chọn lựa của tôi, cho đến bây giờ, tôi bằng lòng với sự chọn lựa này. Thật ra, tôi thích ăn chay từ nhỏ, nhưng cha mẹ không đồng ý, đành chìu lòng cha mẹ cho đến khi tôi được quyền thực hiện sở thích của mình. Khi còn nhỏ, tôi cũng ngây thơ như bao đứa trẻ cùng xóm thôi, nhưng tôi là đứa bé khá mẫn cảm.

Tôi còn nhớ, khi ấy, bên cạnh việc canh tác ruộng đất, nhà tôi nuôi vịt để kiếm thêm thu nhập. Thế là, chị em chúng tôi thay phiên, một buổi đi học, một buổi chăn vịt. Thế rồi, ngày vịt lớn, cha mẹ tôi bán vịt. Hôm người ta đến bắt vịt, nhìn chúng chạy tán loạn thất thần, tôi buồn quá. Một lần khác, tôi thấy con bò nhà hàng xóm ghì lại và chảy nước mắt khi chủ nó bán cho người khác, tôi cũng thấy thương. Tôi hiểu được nó cũng có những nỗi lo sợ, bất an chẳng khác nào con người chúng ta. Thương con vật, không muốn ăn thịt cá, tôi đòi ăn chay trường, nhưng cha mẹ không cho, sợ tôi suy dinh dưỡng, não chậm phát triển, còi xương.... Thế là tôi chỉ ăn chay mỗi tháng bốn ngày theo truyền thống của một gia đình theo Đạo Phật.

Sau này, khi tôi ăn chay, không ít người tin như cha mẹ tôi và khuyên tôi không nên duy trì chế độ ăn này. Tôi vẫn không thay đổi ý kiến. Tôi quan niệm, cuộc sống của mình không phải đong đếm bằng số năm tháng mình có mặt trên cuộc đời, mà giá trị của cuộc sống là ở chỗ mình làm được gì cho mình và cho người khác trong ngần ấy năm được sống. Tôi nghĩ, giả dụ tôi không làm được gì lợi ích cho ai, chỉ một việc tôi không trực tiếp giết mạng sinh vật khác để làm thức ăn cho mình cũng tốt rồi. Cứ tin rằng ăn chay không dinh dưỡng bằng ăn mặn và dễ mắc bệnh về xương, tôi vẫn cứ ăn chay. Dù có sớm bị loãng xương hơn người ăn cá thịt, dù xương xốp dễ gãy vỡ hơn người không ăn chay, dù có thiếu đạm một tí so với người có chế độ ăn bình thường, thậm chí có chết sớm hơn vì ăn chay, tôi vẫn hài lòng với chế độ ăn chay của mình. Tôi vững lập trường như vậy vì theo tôi, ngoài việc duy trì thân thể vật lý này, ta còn có phương diện khác trong con người cần nuôi dưỡng và chăm sóc, đó là tâm của mình.

Ngày nay, tôi đọc được tin vui, một nhóm nghiên cứu người Việt Nam, làm một nghiên cứu về chế độ ăn chay và sức khỏe của xương từ năm 2007 và nay, họ vừa công bố kết quả trên tạp chí Osteoporosis International.[1] Osteoporosis International là một tạp chí mà theo lời giáo sư Nguyễn Văn Tuấn, giáo sư viện y Garvan, Úc, là tạp chí uy tín nhất thế giới về loãng xương.

Nghiên cứu này tiến hành trên hai nhóm đối tượng. Một nhóm là người ăn chay, gồm 105 sư cô thuôc 20 ngôi chùa ở thành phố Hồ Chí Minh. Nhóm thứ hai gồm 105 phụ nữ ăn mặn nở khu vực thành phố Hồ Chí Minh. Trong nghiên cứu này, các nhà nghiên cứu đưa ra kết quả là:

“chúng tôi chỉ ra rằng mặc dù các tu sĩ ăn chay quả thật có lượng đạm và calxi thấp, nhưng mật độ xương trong cơ thể họ hoàn toàn chẳng có khác gì so với những người ăn thực phẩm với nhiều chất đạm động vật.”

“Lượng calxi mà các tu sĩ Phật giáo trong nghiên cứu của chúng tôi rất thấp, chỉ khoảng 370 mg mỗi ngày (trong khi đó lượng cần thiết là khoảng 1.000 mg). Họ cũng ăn ít lượng đạm, trung bình chỉ khoảng 35 g mỗi ngày, so với người ăn mặn là 65 g.”
[2]

Cũng như các tác giả nghiên cứu công trình này, tôi không khuyến khích mọi người ăn chay mặc dù, theo tôi, ăn chay vẫn là lựa chọn tốt hơn. Tôi viết mấy dòng này chỉ để chia sẻ với các bạn về kết quả nghiên cứu khoa học về mối liên quan giữa chế độ ăn chay trường và sức khỏe của xương mà tôi đọc được. Điều này sẽ giúp cho những người đang chọn chế độ ăn chay trường không còn phải lo lắng ‘thiếu chất’, ‘suy dinh dưỡng’ như mối lo của cha mẹ tôi trước đây. Nay có chứng cứ khoa học rồi, niềm tin thông thường rằng ăn chay còi xương, suy dinh dưỡng kể ra nặng về cảm tính. Lượng đạm và can-xi trong chế độ ăn chay ít hơn chế độ ăn mặn, điều này đã được biết đến, đồng thời cũng được nêu ra trong kết quả nghiên cứu tôi vừa nêu trên, nhưng không vì thế mà xương kém khỏe. Các bạn đang ăn chay, vì lý do này hay lý do khác, nên tiếp tục duy trì chế độ ăn này mà không phải lo xương sớm bị giòn, bị loãng. Đồng thời, kết quả nghiên cứu này tạo niềm tin cho những ai đang dự định chuyển sang chế độ ăn chay mà sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của xương thì hãy mạnh dạn gạt bỏ ý niệm đó và chọn chế độ ăn chay mà không cần chần chừ vậy.

Các nhà nghiên cứu tham gia công trình cũng lưu ý rằng nghiên cứu này chưa đo lường nồng độ vitamin D, một yếu tố quan trọng cho việc duy trì sức khỏe của xương. Trong khi chờ đợi các nghiên cứu về hàm lượng vitamin D trong chế độ ăn chay và ăn mặn cũng như mối liên hệ giữa vitamin D và sức khỏe của xương, chúng ta có nguồn bổ sung vitamin D miễn phí nhờ vào sự hào phóng của thiên nhiên là ánh sáng mặt trời. Nếu chúng ta tắm nắng, hoặc đơn giản là không che chắn và ‘trốn’ nắng trước 9 giờ sáng và sau 5 giờ chiều mỗi ngày, tôi tin chúng ta sẽ không thiếu vitamin D.

Hạnh phúc có thể đạt được ngay bây giờ

Bạn có thể nghĩ rằng hạnh phúc chỉ có thể đạt được trong tương lai, thế nhưng, nếu bạn học được cách dừng lại không chạy nữa, bạn sẽ thấy rằng ta đang có dư điều kiện để có được hạnh phúc ngay bây giờ. Giây phút duy nhất chúng ta sống thật sự là giây phút trong hiện tại. QUá khứ đã đi qua, còn tương lai thì chưa đến. Chỉ có trong giây phút hiện tại chúng ta mới có thể chạm đến cuộc sống và đích thực là sống.


Happiness is Possible Right Now
You may think that happiness is possible only in the future, but if you learn to stop running, you will see that there are more than enough conditions for you to be happy right now. The only moment for us to be alive in is the present moment. The past is already gone and the future is not yet here. Only in the present moment can we touch life and be deeply alive.

–Thich Nhat Hanh, from "Teachings on Love."

Wednesday, April 15, 2009

Cần...

Chúng ta không cần thống trị thế giới. Chúng ta không cần chống lại thế giới để tự vệ. Chúng ta không cần bảo thủ một cái gì cả. Điều chúng ta cần duy nhất là có mặt đích thực tại đây - toàn tâm toàn ý, có mặt trọn vẹn, không bị ràng buộc – để thích ứng trong từng hoàn cảnh cụ thể.

(We don’t need to control the world. We don’t need to defend ourselves against it. We don’t need to preserve anything. We only need to be here— totally, completely, freely— responding to the actual occasion)
–Steve Hagen, from "Buddhism: It’s Not What You Think".

Khi bánh không còn xốp...



Cô bé Sa-mi rất thích ăn bánh ya-ki-mo-chi, một loại bánh bằng bột nếp nướng mà Mẹ vẫn thường làm cho cô bé ăn từ thuở bé. Biết cô bé thích ăn loại bánh này, ngày nào mẹ cũng làm bánh ya-ki-mo-chi. Thế là cô bé ngày càng ghiền hơn!


Khi vào đại học, đi học xa nhà, Sa-mi chỉ được ăn bánh mẹ nướng mỗi khi có dịp về thăm nhà. Cô vẫn còn thích ăn thứ bánh bột nướng ấy khi đi xa, nhưng không thường xuyên vì bánh ở các cửa hiệu không ngon bằng bánh mẹ làm. Sa-mi lại nhớ và thèm ăn bánh bột nướng do chính tay mẹ làm. Bánh mẹ làm xốp và ngon lắm, ngon hơn bất kỳ bánh ya-ki-mo-chi nào Sa-mi có dịp ăn mà chỉ khi đi xa rồi, Sa-mi mới có dịp so sánh. Mẹ nhồi bột kỹ lắm. Loại bánh này là thế, càng nhồi bột nhuyễn bao nhiêu, khi nướng lên, bánh xốp, phồng và cho hương vị thơm ngon bấy nhiêu.

Thấy Sa-mi thích, mẹ vẫn cứ làm bánh bột nướng mỗi khi cô bé có dịp về nhà. Ngay cả sau khi có chồng đi xa, thỉnh thoảng Sa-mi về thăm gia đình và lần nào cũng thế, cô lại được ăn bánh ya-ki-mo-chi mẹ làm.Cứ thế, tình cảm mẹ con gắn bó qua món ăn khoái khẩu này của cô con gái. Sa-mi luôn ngập tràn hạnh phúc nghĩ về mẹ mỗi khi thấy món bánh ya-ki-mo-chi. Mọi việc sẽ bình thường nếu không có một ngày kia, trong dịp về thăm nhà như thường lệ, mẹ vẫn làm món bánh ya-ki-mo-chi cho con gái ăn, nhưng lần này, Sa-mi không còn thấy miếng bánh nướng xốp và ngon như bao lần trước.


Cô gái giật mình thảng thốt. Mẹ không còn khỏe như xưa để nhồi bột nhuyễn nữa rồi. Bột không nhuyễn thì bánh không thể nào xốp được. Chợt đưa mắt nhìn tóc mẹ, Sa-mi thấy tóc muối tiêu ngày càng nhiều trên đầu mẹ. Tự nhiên, khóe mắt cay cay, dòng lệ lăn dài trên má. Sa-mi chạnh lòng, biết sức khỏe mẹ đang giảm khi tuổi đời ngày càng chất thêm nặng trên vai.


Với miếng bánh ya-ki-mo-chi mẹ làm cho cô không còn xốp và ngon như trước, Sa-mi biết mình cần phải làm gì trước khi mọi việc trở thành quá muộn...




· Entry này viết theo lời kể của một người bạn.

Tuesday, April 14, 2009

Làm mới!

Lâu nay bận lu xu bu, không có thời gian chăm sóc đến món ăn 'phi vật thể' này. Hôm nay, cô bé Hạt Mít nhà tui quở, cổng vào nhà tui bị sét gỉ rồi. Thế là cô bé xúi tui, lượm bài cũ post trước đây, post lên lại gọi là 'làm mới'! Đúng là xúi bậy, phải không bà con? điều quan trọng là nghĩ ra ý niệm đó để xúi cũng...ngồ ngộ hén!

Sunday, March 29, 2009

Nếu cuộc sống là nước

Hôm nay đọc, thấy ý này hay hay, dịch lưu ở đây để 'gặm nhấm':
Nếu cuộc sống là nước, nghề nghiệp, tiền bạc và địa vị mà chúng ta nắm giữ trong xã hội là những chiếc tách. Những thứ này chỉ là công cụ để lưu giữ và duy trì cuộc sống, nhưng bản chất cuộc sống vẫn không thay đổi.
Nếu chúng ta quá chú tâm vào chiếc tách, chúng ta sẽ không còn thời gian để thưởng thức hương vị của nước bên trong.

Thursday, March 26, 2009

Cây sung già


Gần nơi tôi ở có một cổ thụ thuộc dòng họ nhà sung, tôi đặt tên cho nó là ‘cây sung già’. Cây sung già, già lắm. Chùm rễ phụ tua tủa trên thân như chòm râu ông già như là dấu hiệu chứng tỏ cây sung già đứng đó từ lâu lắm. Dù già đến thế, sung vẫn bền bỉ với nắng hè hầm hập, với bão bụi mù trời và với lạnh giá mùa đông. Tôi sống ở đây gần 10 năm rồi mà không thấy sung cao thêm hay thân cây to ra là bao, có lẽ bao sinh lực của cây sung già được thể hiện mà bao nhiều xung quanh dễ cảm nhận nhất là vào dịp cây thay lá mới mỗi độ xuân về. Tôi cũng thích quan sát cây trong khoảng thời gian này nhất.


Mới hai ngày trước, lá tự nhiên chuyển sang úa vàng. Toàn thân cây một màu xam xám, vàng vọt lổ chổ, như ông già bị đồi mồi ăn. Thế rồi qua ngày hôm sau, cây trút lá ồ ạt. Chỉ sau một ngày, toàn thân cây trơ cành xương xẩu. Sang ngày sau nữa, chồi non đâm ra tua tủa và chỉ cần một ngày thôi, toàn thân cây thay áo mới. Chồi non bụ bẫm, lá non còn màu đỏ nõn rung rinh mơn man trong gió mai, trông thanh bình lạ. Tôi cứ lấy làm ngạc nhiên sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có bốn ngày, cây lấy đâu ra sinh lực dồi dào để thay cả một tấm áo mới như thế!
Bài học này từ cây sung già quen thuộc này, tôi học mãi không hết…


















Saturday, March 21, 2009

20090321

Hôm nay, một ngày tâm trí u ám, đầu óc mụ mị, ngu si chưa từng thấy...

Monday, March 16, 2009

Làm chủ

Làm chủ cái gì cũng là khó, làm chủ bản thân lại muôn vạn lần khó hơn!

Sunday, March 15, 2009

Vui buồn tám ngọn gió thế gian

Tác giả: Thubten Chodron
Dịch tiếng Việt: Liên Trí


Lui về những năm 1970, tôi nhớ đức Lama Zopa Rinpoche, với tâm đầy từ ái, dạy đi dạy lại tám ngọn gió thế gian. Tám điều con người thế gian quan tâm đó được trình bày ở đây theo từng đôi có tính tương quan nhau:

  • Cảm thấy vui khi có được tiền bạc của cải vật chất và ngược lại, buồn chán, thất vọng và giận dữ khi mất chúng hay không có chúng trong tay.
  • Cảm thấy vui khi người ta khen và tán thành mình, ví dụ khi ai đó nói “bạn giỏi thật, tuyệt vời thật” và cảm thấy lòng trĩu nặng buồn bã và chán nản khi có ai đó phê bình và không ủng hộ chúng ta, dù họ nói lên điều đó là sự thật!
  • Cảm thấy vui khi có được uy tín, thanh danh và tạo được hình ảnh đẹp trong mắt người khác và ngược lại, sẽ chán nản buồn rầu khi chúng nghe có điều tiếng xấu về mình.
  • Cảm thấy vui khi hưởng thụ lạc thú của thân như được ngắm một cảnh đẹp vừa mắt, nghe âm thanh êm dịu vừa tai, nghe được mùi ưa thích, nếm vị ngon và xúc chạm êm ái và ngược lại, cảm thấy không như ý, bực bội và chán chường với những gì không vừa ý mà mình gặp phải.

Chính tám ngọn gió thế gian này làm cho chúng ta bận rộn cả một đời. Hầu hết trong cuộc sống, ta cố gắng để đạt được bốn điều trước và tránh đi bốn điều kia.

Đức Lama Yeshe thường nói về sự vận hành của tâm thức con người, nó điên đảo thế nào. Khi chúng ta vui, “tôi nhận được một món quà, tôi cảm thấy vui quá!”; khi chúng ta buồn, “Tôi mất đi một món quà quý giá, tôi cảm thấy khổ đau vô cùng.” Có người đến nói với tôi, “bạn tuyệt vời quá, lòng tôi phơi phới.” Khi có người bảo “bạn mắc sai lầm rồi, lòng tôi chùng xuống nặng trĩu.” Dòng tâm thức cứ bồng bềnh lên xuống phụ thuộc vào con người và đối tượng bên ngoài và như thế, chúng ta quên mất cái nguồn thật sự đem lại hạnh phúc và khổ đau cho mình nằm ở đâu.
Chúng ta thử nhìn lại những biểu hiện trên bề mặt cuộc sống, cứ cho rằng tiền bạc và của cải vật chất, lời khen và tán thành, danh thơm và thỏa mãn các giác quan là hạnh phúc thật sự. Trong xô bồ hỗn độn, chúng ta tưởng rằng những thứ này sẽ đem lại cho mình cuộc sống an lạc lâu dài. Văn hóa tiêu thụ tạo cho chúng ta có ảo giác như thế nếu mình không có suy nghĩ thấu đáo. Thế nhưng, ở các nước giàu, con người sẽ thất vọng và nản lòng, bởi lẽ, họ cứ ngỡ rằng những thứ này sẽ đem đến cho họ một cuộc sống hạnh phúc thật sự, nhưng mà sự thật không phải thế. Ngược lại, chính những thứ này đem đến cho con người một chuỗi khổ đau như: sợ mất đi những gì đã có, ganh tỵ khi thấy người khác có nhiều hơn mình và cảm giác trống vắng ở trong tâm vì tâm lý bất an thường trực đe dọa.

Wednesday, March 11, 2009

Lễ hội Holi


Thời điểm và ý nghĩa

Holi là một trong những lễ hội chính ở Ấn Độ. Lễ này nhằm vào ngày trăng tròn tháng Phalgun, thường nhằm vào tháng 3 dương lịch. Ở các vùng miền khác nhau, người ta tổ chức lễ Holi cũng mang tính đặc trưng theo truyền thống văn hóa, thế nhưng lễ hội này đều mang một sắc thái chung là lễ hội của sắc màu và nước chan hòa trong sự vui nhộn để đón chào mùa xuân tươi đẹp. Lễ hội này cũng có ý nghĩa nhắc nhở mỗi người hãy khơi dậy thiện tâm của mình và đặt niềm tin rằng cái thiện bao giờ cũng chiến thắng hung ác. Khắp nơi trên đất nước Ấn Độ, cũng như ở các nước khác có người Ấn sinh sống, tinh thần lễ hội Holi không khác: quẹt bột màu đủ loại lên mặt, tạt nước nhau và chúc mừng trong niềm hoan hỷ qua tiếng reo hò, kèn trống và các điệu nhảy truyền thống.
Chuẩn bị


Trước khi diễn ra lễ hội vài ngày, chợ búa tấp nập hơn. Một mặt hàng được bày bán nhiều nhất mà ngày thường không thấy là bột màu vì đây là yếu tố chính tạo nên nét đặc trưng của lễ hội này. Một món hàng không thể thiếu trong các gian hàng khi lễ Holi đến gần là bong bóng đựng nước và súng xịt nước gọi là pichkaris. Để thu hút thị hiếu, pichkaris được bày bán với đủ kiểu dáng, đa dạng màu sắc và kích cỡ. Nhiều trẻ em có hẳn một bộ sưu tập pickaris qua các năm như là một sở thích. Nhiều món ăn đặc biệt như gujiya (bánh nướng ngọt), mathri (bánh nướng mặn), papri (món snack làm bằng bột mì chiên) và papads (một loại bánh giống bánh tráng, có nhiều gia vị như masala và tiêu, nướng) cũng được chuẩn bị rất công phu từ một hai ngày trước.


Mùa của màu sắc

Lễ hội này đánh dấu sự chuyển mình của đất trời và vạn vật khi mùa Đông đi, mùa Xuân đến. Mới ngày trước, trời còn lành lạnh, cây rụng lá nhiều phủ kín các lối đi. Đến ngày Holi, vạn vật thay áo mới thật nhanh. Cây đâm chồi nảy lộc, muôn hoa đua nở khoe sắc thắm hương nồng. Ở các vùng quê, đâu đâu ta cũng nhìn thấy những cánh đồng mustard vàng rực trải dài tít tắp hứa hẹn một mùa bội thu. Hương hoa phủ kín không gian trong sắc màu rực rỡ của nhiều loài hoa và cây cỏ. Người người vui tươi trong tiết Xuân sang.

Truyền thuyết

Các lễ hội truyền thống của Ấn Độ đều gắn liền với một hay nhiều truyền thuyết và lễ hội Holi cũng thế. Một huyền thoại phổ biến nhất được nhắc đến như là lịch sử của ngày lễ này được kể như sau:

Thời xưa, có một ông vua tên là Hiranyakashyap. Ông được thần Brahma ban cho một ân huệ là bất cứ ở đâu, trong nàh hay ngoài trời, trên mặt đất hay trên không trung, ông không bao giờ bị giết. Ông chinh phục được nhiều vương quốc khác. Từ đó, ông trở nên độc ác và ngạo mạn. Ông muốn tất cả thần dân trong vương quốc chỉ cung kính và lễ bái một mình ông thôi. Ai không làm theo ý ông muốn sẽ bị trừng trị đích đáng. Thế nhưng thật oái oăm, người làm ông thất vọng nhất lại là con trai ông tên là Prahlad. Prahlad cung kính lễ lạy thần Vishnu mà không lễ lạy nể phục cha mình.

Hiranyakashyap vô cùng từng tức giận con trai. Ông nhiều lần cố giết nó cho hả giận, nhưng mỗi lần như thế ông đều thất bại. Người ta tin rằng thần Vishnu đã che chở cho Prahlad khỏi chết. Lần cuối cùng, cùng với âm mưu của người em gái xảo quyệt nhà vua - nàng Holika - vua Hiaranyakashyap cùng em ráp tâm cách giết hoàng tử Prahlad. Nàng Hilika có một khả năng đặc biệt là vào lửa không bị cháy. Thế là vua ra lệnh cho nàng mang hoàng tử đi vào ngọn lửa đỏ đang hừng hực cháy. Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng, đặc ân ấy chỉ đến với nàng khi đi vào lửa một mình thôi. Kết quả là nàng đã trả giá. Trong khi hoàng tử Prahlada vẫn vô sự giữa ngọn lửa hừng hực cháy nhờ vào lòng tin mãnh liệt và chân chánh của chàng, trong khi Holika bị thiêu cháy cho đến chết.


Như vậy, từ ‘Holi’ trong lễ hội này bắt nguồn từ chữ Holikā, tên người phụ nữ hung ác đã oan mạng vì tâm địa xấu xa của mình. Lễ hội này đánh dấu sự chiến thắng của cái thiện trước cái ác như là một sự nhắc nhở cho tất cả mọi người trong cuộc sống. Lễ hội này còn tôn vinh lòng thành tín. Theo như huyền thoại miêu tả, bất kỳ ai dù mạnh tới đâu cũng không thể hãm hại được người có lòng mộ đạo chân thành. Và, ai dám hành hạ người mộ đạo sẽ bị trừng phạt đích đáng và cái giá phải trả là chết thảm trong ngọn lửa.

Theo truyền thuyết này, người Ấn tổ chức lễ Holi trong hai ngày. Trước ngày lễ chính, người ta tổ chức lễ Holika Danhan, tức là Tiểu Holi (nhằm vào ngày 14 âm lịch). Đêm trước ngày lễ chính, người ta đốt những đống lửa rác khổng lồ với mong ước tống khứ đi những dơ bẩn, rác rưởi và xấu ác trong mỗi con người mình. Nhiều nơi thuộc khu vực Bắc Ấn, người ta làm hình nộm của Holika rồi sau đó đem đốt trong ngọn lửa lớn với ý nghĩa tương tự. Họ nhảy múa tưng từng đúng nghĩa là ngày hội. Khi đốt hình nộm xong, họ gom tro tàn, coi đây là linh thiêng và đem quẹt lên trên trán để mong mình được bảo hộ không bị ma quỷ quấy phá.


Quẹt màu tung nước




Phần bôi quẹt màu cho nhau và tung nước vào nhau là phần chính của lễ hội Holi. Nhiều người ở quê xa xôi, chạy xe hàng trăm cây số đến nhà bà con, chỉ để quẹt màu và tung nước nhau, chúc mừng nhau rồi trở về lại. Tất cả cửa tiệm hàng quán lớn nhỏ đều đóng cửa và mọi người đều dành thời gian cho gia đình và người thân. Ngay cả những người chạy xe lôi (rishaw) cũng nghỉ chạy trong ngày lễ này. Tất cả nhảy múa, ca hát, quẹt màu, tung nước và chúc tụng nhau những điều tốt đẹp, rạng rỡ như mùa Xuân.



Lớn nhỏ, già trẻ gì cũng quẹt màu và chúc nhau trong lễ Holi. Theo truyền thống, trong ngày lễ Holi, người ta dùng các màu tự nhiên chiết từ các loại cây cỏ. Người ta tin rằng trong tiết giao mùa này con người dễ bị bệnh nên các loại cây cỏ có tác dụng trị bệnh này sẽ giúp chúng ta tăng sức đề kháng. Thế nhưng, ngày nay, số người dùng bột cây lá tự nhiên ngày càng ít vì cần phải kỳ công chuẩn bị và các loại cây lá có tác dụng chữa bệnh ngày càng hiếm dần. Thế là bột màu hóa chất lấn át sản phẩm dân dã vốn vẫn được ưa chuộng trong dân chúng và ngày nay, người ta hầu như chỉ dùng bột màu bán sẵn ở các quầy hàng.

Có lẽ, thú vui nhất của trẻ nhỏ trong ngày lễ này là dùng súng xịt nước bắn nước màu vào nhau và bắn cả vào người đi đường. Trẻ em thì tha hồ mà bơm nước, xịt nước hay quăng bong bóng nước vào người qua lại. Thế là ai ra đường ngày này đều được "chúc mừng" đến thấm ướt và dơ dáy như thế. Thanh thiếu niên thì pha màu vào các xô nước rồi tạt vào nhau. Chúng chơi quá đà như thế với người thân quen, còn đối với người lạ, chúng cũng chỉ "nhẹ nhàng" với những bóng bóng nước màu mà thôi. Đây là một nét đặc biệt không thể thiếu của lễ hội này.

Người ngoại quốc cảm thấy khó chịu khi đi ra ngoài trong ngày lễ này với cảm giác dơ ướt vì trẻ con xịt nước màu và ném bong bóng nước, thế nhưng người bản xứ cảm thấy vui mừng vì đây là một nét văn hóa của họ với niềm tin họ sẽ được may mắn và toại nguyện. Tung nước quẹt màu thường kết thúc khoảng 2 giờ chiều, khi mọi người đã thấm mệt. Thời gian còn lại trong ngày, họ ăn uống, nghe nhạc, vui chơi tùy thích.

Lễ hội Holi,đối với người Ấn, là một lễ hội vui nhộn, đầy âm thanh và màu sắc được choàng trong tấm áo mới mùa Xuân của đất trời. Thế nhưng, hầu hết người nước ngoài thấy đây là lễ hội kỳ quặc và dơ dáy, bụi bặm. Người không quen được với văn hóa lễ hội này chỉ còn biết nhốt kỹ mình trong phòng ít nhất là sau 2 giờ chiều ngày trăng tròn tháng Phalgun.

Một số hình ảnh trong lễ hội Holi tại ký túc xá CIE:
(Một số sinh viên không có điều kiện về với gia đình trong ngày lễ Holi thì ở lại và cùng chơi với nhau, cũng quẹt màu, tung nước, vui đùa và dành nhau những lời chúc tốt đẹp nhất)














Bận rộn!

Thường thì ngày thứ Hai viết vài dòng, có khi chỉ một từ cho mục "mỗi tuần một từ", vậy mà tuần này, gần hết ngày thứ Ba rồi mà vẫn chưa có 'từ đầu tuần'. Bận rộn quá. Thôi thì tuần này chiêm nghiệm từ "bận rộn" để may ra rút kinh nghiệm mà tổ chức, sắp xếp lại công việc và thời gian của mình cho hợp lý mới được...

Monday, March 9, 2009

Sử dụng internet an toàn (dành cho thiếu niên)


Các em thân mến,

Internet là một phương tiện để trao đổi, học hỏi, tìm kiếm dữ liệu học tập vốn trở thành nhu cầu không thể thiếu đối với chúng ta. Thế nhưng, tất cả mọi thứ thông tin đều có thể tìm được trên phương tiện này. Chúng ta, người sử dụng internet, cần phải có cách tiếp cận và chọn lọc thông tin để tận dụng được các ứng dụng trên thế giới ảo này mà vẫn ‘bình an vô sự’. Sau đây là vài điều căn bản nhất mà các em nhỏ cần ghi nhớ khi sử dụng internet:

1. Không bao giờ cung cấp những thông tin về bản thân của mình như tên, địa chỉ, số điện thoại, tên trường học với người lạ mình gặp trên internet nếu không tư vấn ý kiến cha mẹ hay thầy cô giáo.

2. Không bao giờ cho người khác biết mật mã của mình dù đó là bạn thân.

3. Không bao giờ tiết lộ với người mình gặp trên internet rằng mình đang ở đâu và mình sẽ làm gì vào một thời điểm nhất định tại một địa điểm nào đó nếu không có ý kiến quyết định của cha mẹ hay thầy cô.

4. Không bao giờ gởi ảnh của mình cho người lạ trên internet.

5. Chọn tên trong địa chỉ điện thư khác với tên thật của mình khi sử dụng với người lạ trên internet.

6. Báo với cha mẹ hoặc thầy cô trước khi vào phòng ‘chat’.

7. Đừng bao giờ đồng ý gặp mặt trực tiếp người mà mình chỉ gặp và nói chuyện trên internet. Nếu có người muốn gặp trực tiếp mình, nên báo cho cha mẹ hoặc thầy cô biết.

8. Nếu nhận được hình ảnh gởi qua internet mà tạo cho mình cảm giác bất an, hãy báo cho gia đình hoặc nhà trường ngay lập tức.

9. Nếu người nào đó nói chuyện khêu gợi tình cảm hay dùng lời lẽ không lành mạnh trên internet thì lập tức không được nói chuyện với người ấy nữa. Hãy báo với gia đình hoặc nhà trường biết chuyện này.

10. Nếu vì vô ý mà mở nhằm (hoặccửa sổ này tự xuất hiện) hình ảnh khoả thân hay khiêu dâm, hãy đóng các cửa sổ ấy và báo cho người lớn ngay lập tức.

11. Chỉ nên vào các trang mạng phù hợp với lứa tuổi của mình với sự gợi ý và giám sát của cha mẹ và thầy cô.

12. Đừng bao giờ đọc hay trả lời điện thư của người lạ.

13. Hãy công khai báo cho cha mẹ hoặc thầy cô biết mình đang truy cập hay coi gì trên internet.

14. Hãy cẩn thận khi có ai cho mình cái gì miễn phí trên internet.

15. Đừng liều lĩnh làm điều gì trên mạng internet nếu trong thực tế cuộc sống, với một việc như vậy, mình cân nhắc rồi mới quyết định làm hay không làm.

Các em ạ, đọc các điều trên, các em có cảm giác mất tự do, gò bó với những điều ‘không’, ‘đừng’, ‘hãy’…Uh, có một tí mất tự do đó, nhưng chỉ có như thế, các em mới không rước họa vào thân khi đi vào rừng thông tin quá phong phú này. Khi chưa đủ lớn để biết tiếp cận thông tin một cách an toàn, các em cần được cha mẹ và thầy cô giáo hỗ trợ, nhắc nhở. Một thời gian sau, khi đủ trưởng thành, các em sẽ tự biết ‘không’ , ‘đừng’ và ‘hãy’ làm gì mà cha mẹ hay thầy cô không cần can thiệp vào nữa. Làm điều này tự giác là các em đã bắt đầu trưởng thành rồi đó!

Thursday, March 5, 2009

Vạn Phật


Tác giả: Elmira Alieva

Dịch tiếng Việt: Hằng Như


Một vùng rộng lớn ở Trung Á, trải dài từ biển Caspi đến miền trung Trung Quốc, là một trong những góc khuất đầy huyền bí và mời gọi trên thế giới. Đó là một vùng lãnh thổ rộng lớn thường được biết với tên “Con đường tơ lụa”, một hệ thống giao thông thương mại nối liền giữa Đông và Tây đã thu hút giới thương nhân đem lại nhiều lợi ích cho vùng này. Con đường tơ lụa ảnh hưởng đến lịch sử thế giới và tạo nên nhiều di sản văn hóa. Hiện đang có cuộc trưng bày tại viện bảo tàng Hermitage một bộ sưu tập lớn có tên gọi “Những hang động vạn Phật: các đội viễn chinh Nga trên con đường tơ lụa.”

Kim Cương Hợi Mẫu (Vajravarahi), một công trình nghệ thuật có niên đại từ thế kỷ thứ 12 được trưng bày trong cuộc triển lãm “Những hang động vạn Phật: các đội viễn chinh Nga trên con đường tơ lụa” tại viện bảo tàng Hermitage.

Cô Olga Deshpande, một nghiên cứu sinh và là người phụ trách viện bảo tàng Hermitage nói rằng “chúng tôi gọi cuộc triển lãm này với tên như vậy vì trung tâm điểm của Phật giáo Phát triển, từ ‘vạn Phật’có ý nghĩa triết học và phương diện tu tập Phật giáo, dùng để chỉ một số lượng lớn chư Phật. Ý niệm này được thể hiện trong nghệ thuật Trung Á. Rất nhiều chùa trong các hang động được sơn vẽ vô số Phật là biểu hiện của văn hóa phương đông. Do đó, “Những hang động vạn Phật” là một tên gọi ẩn dụ, cô giải thích thêm.

Viện bảo tàng Hermitage dành nhiều năm chuẩn bị cho cuộc triển lãm cùng với khoa di cảo Đông phương của viện khoa học Nga. Cuộc triển lãm này bao gồm 330 di vật do người Nga tìm thấy ở East Turkistan trong suốt các cuộc viễn chinh từ thế kỷ 19 đến thế kỷ 20.

Cô Deshpande nói thêm, “East Turkistan là tên mà những nhà thám hiểm người Nga dùng để gọi huyện Duy Ngô Nhĩ (Uygur) vùng Tân Cương của Trung Quốc ngày nay. Vào thế kỷ 19, vùng này, cùng với tất cả sa mạc, ốc đảo và nền văn hóa lạ chưa được biết đến đã lôi cuốn những người viễn chinh Châu Âu.”

Cuộc triển lãm tạo điều kiện cho du khách tham quan các báu vật nghệ thuật trong suốt một ngàn năm lịch sử từ thế kỷ thứ tư đến thế kỷ thứ 14, bao gồm nghệ thuật điêu khắc, các mảnh tranh tường, tranh khắc gỗ, các tư liệu của những đoàn viễn chinh, tranh ảnh, bản đồ cũng như các di cảo quý. Mặc dù bộ sưu tập quý giá của con đường tơ lụa đã được hình thành ở viện bảo tàng Hermitage từ những năm 1930, nhiều di vật được đưa ra trưng bày lần đầu tiên và một số được phục chế toàn bộ.

Tượng Đức Phật hai đầu từ thế kỷ thứ 14

Cô ấy còn cho biết, “nhiều di vật độc đáo, như những di vật ở động Đôn Hoàng (Dunhuang ) và Turfan (Thổ Lỗ phiên), có tượng Đức Phật hai đầu nổi tiếng, bản di cảo cổ khắc trên gỗ 13 loại chữ viết và 14 ngôn ngữ, tranh tường, màu nước và có dấu vết của bản sao các tranh cổ được thể hiện qua các nhà họa sĩ viễn chinh.” Trong số các cổ vật đặc biệt được trưng bày, di cảo Tangut từ thành phố lụi tàn của Khara-Khoto, các di cảo từ thư viện khổng lồ của tu viện Đôn Hoàng được khám phá vào đầu thế kỷ 20 là những điển hình.

Đầu tượng Bồ tát được tìm thấy ở động Đôn Hoàng, Trung Quốc và có niên đại vào thế kỷ thứ 8.

Cô Deshpande nói, cuộc triển lãm kết hợp những nét nghệ thuật Trung Quốc như gam màu sáng và sử dụng vị trí hình tượng thực trong không gian cùng với văn hóa truyền thống Trung Á. “Nền tảng chung cho tất cả các di vật là Phật giáo. Người dân vùng Trung Á chịu ảnh hưởng của Phật giáo trong nhiều thế kỷ và những ảnh hưởng này thể hiện rất rõ qua văn hóa. Một điều rõ ràng là người ở Trung Á có nhiều nguồn gốc khác nhau, họ nói nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau và có những nét văn hoá đặc trưng khác nhau. Thế nhưng tất cả họ đều liên kết với nhau trong một cái chung rộng lớn và đa dạng đó là văn hóa Phật giáo.”


Bộ sưu tập“Những hang động vạn Phật: các cuộc viễn chinh Nga trên con đường tơ lụa” được trưng bày tại viện bảo tàng quốc gia Hermitage đến ngày 5 tháng 4 năm 2009.


Nguồn: http://www.buddhistartnews.com/ban07/?p=3441#more-3441