Wednesday, April 15, 2009

Khi bánh không còn xốp...



Cô bé Sa-mi rất thích ăn bánh ya-ki-mo-chi, một loại bánh bằng bột nếp nướng mà Mẹ vẫn thường làm cho cô bé ăn từ thuở bé. Biết cô bé thích ăn loại bánh này, ngày nào mẹ cũng làm bánh ya-ki-mo-chi. Thế là cô bé ngày càng ghiền hơn!


Khi vào đại học, đi học xa nhà, Sa-mi chỉ được ăn bánh mẹ nướng mỗi khi có dịp về thăm nhà. Cô vẫn còn thích ăn thứ bánh bột nướng ấy khi đi xa, nhưng không thường xuyên vì bánh ở các cửa hiệu không ngon bằng bánh mẹ làm. Sa-mi lại nhớ và thèm ăn bánh bột nướng do chính tay mẹ làm. Bánh mẹ làm xốp và ngon lắm, ngon hơn bất kỳ bánh ya-ki-mo-chi nào Sa-mi có dịp ăn mà chỉ khi đi xa rồi, Sa-mi mới có dịp so sánh. Mẹ nhồi bột kỹ lắm. Loại bánh này là thế, càng nhồi bột nhuyễn bao nhiêu, khi nướng lên, bánh xốp, phồng và cho hương vị thơm ngon bấy nhiêu.

Thấy Sa-mi thích, mẹ vẫn cứ làm bánh bột nướng mỗi khi cô bé có dịp về nhà. Ngay cả sau khi có chồng đi xa, thỉnh thoảng Sa-mi về thăm gia đình và lần nào cũng thế, cô lại được ăn bánh ya-ki-mo-chi mẹ làm.Cứ thế, tình cảm mẹ con gắn bó qua món ăn khoái khẩu này của cô con gái. Sa-mi luôn ngập tràn hạnh phúc nghĩ về mẹ mỗi khi thấy món bánh ya-ki-mo-chi. Mọi việc sẽ bình thường nếu không có một ngày kia, trong dịp về thăm nhà như thường lệ, mẹ vẫn làm món bánh ya-ki-mo-chi cho con gái ăn, nhưng lần này, Sa-mi không còn thấy miếng bánh nướng xốp và ngon như bao lần trước.


Cô gái giật mình thảng thốt. Mẹ không còn khỏe như xưa để nhồi bột nhuyễn nữa rồi. Bột không nhuyễn thì bánh không thể nào xốp được. Chợt đưa mắt nhìn tóc mẹ, Sa-mi thấy tóc muối tiêu ngày càng nhiều trên đầu mẹ. Tự nhiên, khóe mắt cay cay, dòng lệ lăn dài trên má. Sa-mi chạnh lòng, biết sức khỏe mẹ đang giảm khi tuổi đời ngày càng chất thêm nặng trên vai.


Với miếng bánh ya-ki-mo-chi mẹ làm cho cô không còn xốp và ngon như trước, Sa-mi biết mình cần phải làm gì trước khi mọi việc trở thành quá muộn...




· Entry này viết theo lời kể của một người bạn.