Trong quá trình xử lý máy tính, phím lệnh ‘undo’ nhiều lần cứu người sử dụng vì nó giúp chúng ta ‘sửa sai’ để trở về tình trạng trước khi click chuột cho một lệnh ngu xuẩn nào đó. Chính nhờ chức năng ‘undo’ này mà lắm khi, chúng ta tự mò mẫm, học các kỹ năng sử dụng máy tính bằng thử nghiệm bên cạnh kinh nghiệm mình có được. Như vậy, nút lệnh ‘undo’ chỉ có lợi cho người sử dụng mà không ai kêu ca phàn nàn gì về nó cả.
Ấy thế, nhưng thử tưởng tượng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuộc đời cũng có nút lệnh ‘undo’ để chúng ta ‘sửa sai’ và coi quyết định vừa làm chỉ là nháp, là thử nghiệm để rồi dùng ‘undo’ nhỉ? Nhan nhản trong cuộc sống, tôi vẫn thường nghe “nếu biết vậy, tôi đã…” để chỉ sự ân hận, nuối tiếc với việc đã rồi. Chính bản thân mình cũng nhiều lần nghĩ và nói ra như thế. Những lúc thế này, tôi ước, giá có nút lệnh ‘undo’, thế nào tôi cũng nhanh tay bấm liền để được trở về nguyên trạng thái cũ, để làm quyết định mới khác hơn. Thế nhưng, tôi chợt nghĩ, không được rồi. Nếu có nút ‘undo’, có nghĩa rằng mình có quyền làm một cách ẩu tả, vô tội vạ, thiếu trách nhiệm và kể cả thiếu đạo đức để rồi cứ ‘undo’ hoài hay sao. Không được rồi, nếu có nút ‘undo’ cho cuộc đời, xã hội này loạn mất! Vì si mê và tham lam mà khởi tâm nghĩ đến nút ‘undo’ cuộc đời, chứ thật ra, chúng ta không cần nó vậy. Điều ta cần là sáng suốt, thận trọng, cân nhắc trong mỗi quyết định của cuộc sống để chịu hoàn toàn trách nhiệm với mỗi quyết định của mình. Thường thì câu “nếu biết vậy, tôi đã…” thật ra là một cách nói chối từ trách nhiệm, đổ thừa cho hoàn cảnh hoặc người khác hơn là tiếc nuối và ân hận với quyết định của mình. Chắc nhiều người khó chấp nhận ý kiến này nếu chưa thật sự trung thực và thẳng thắn với chính mình. Tuy nhiên, nếu tự soi lại tâm mình, chắc không khó để thấy ra điều này vậy.