Wednesday, October 1, 2008

NHỮNG LÁ THƯ GỬI NGƯỜI ĐÁNH BOM TỰ SÁT (HT Nhất Hạnh)

Hiện tại, HT Nhất Hạnh cùng phái đoàn Làng Mai đang có mặt tại Ấn Độ. Hòa Thượng tổ chức nhiều khóa tu và thuyết giảng nhiều đề tài. Đây là bản dịch một phần bài giảng của HT được đăng trên ‘Thời báo Ấn Độ’ hôm nay, ngày 1 tháng 10 năm 2008.

http://timesofindia.indiatimes.com/Letters_to_a_suicide_bomber/articleshow/msid-3550104,curpg-1.cms


Nội dung sau đây trích từ pháp thoại HT Nhất Hạnh giảng về đề tài “những lá thư gửi người đánh bom tự sát” và nhiều lá thư về đề tài này của các thiền sinh được đăng tải trên “Mindfulness Bell”.

Làm thế nào để chúng ta áp dụng lời dạy này trên nền tảng tâm từ bi?
Bạn có thể viết một lá thư cho người bạn trẻ ở đất nước bạn, hay ở Iraq có ý định tự tử. Ở Pháp, có nhiều thanh nam thanh nữ tự tử mỗi ngày. Ở Anh và Mỹ cũng vậy. Đất nước nào cũng có tình trạng như vậy cả.

Là một thiền sinh, một pháp sư hay một nhà thơ, bạn hãy viết cho người bạn trẻ kia một lá thư, bạn viết theo kiểu như nhà thơ Rainer Maria Rilke đã từng viết một lá thư cho một nhà thơ trẻ hơn. Chúng ta có thể viết một lá thư cho một người khủng bố trẻ, bởi vì những ý tưởng anh ta ấp ủ ấy làm bản thân anh ta khổ đau và nhiều người khác khổ đau nữa.

Tôi hiểu rằng những người khủng bố trẻ không muốn mọi người gọi mình là ‘kẻ khủng bố’. Mấy người này thích dùng từ ‘người đánh bom tự sát’ hơn. Với tư cách là một công dân Anh, là một công dân Mỹ, bạn có thế viết một lá lá thư từ những gì bạn thực tập được, từ sự tự do của chính bản thân mình. Ở đất nước các bạn, mọi người vẫn nuôi nấng những ý tưởng về hòa bình, an toàn và chính sách chống khủng bố. Chính vì ấp ủ những ý tưởng này, chúng ta ủng hộ cho bạo động và khủng bố.Thực tập là nhận ra được những ý niệm nào đưa ta đến sợ hãi, khủng bố thì chúng ta từ bỏ những ý niệm này để hiểu và thương, đồng thời giúp người khác cũng có được hiểu và thương.
Bạn có thế bắt đầu viết thế này:
“Này người bạn thân mến, tôi biết bạn không muốn người ta gọi mình là ‘tên khủng bố’, mặc dù người ta vẫn gọi bạn là ‘khủng bố’ đấy. Bạn thích được gọi là ‘người đánh bom tự sát’. Có thể bạn nghĩ rằng bạn làm như thế là để đem lại công bằng, là vinh danh Chúa,đấng Allah. Bạn nghĩ bạn đang làm một việc đúng.

“Bạn tin rằng có nhiều người muốn phá hoại tôn giáo của bạn, đất nước bạn và cuộc sống riêng của bạn. Đó là lý do để bạn tin rằng bạn đang hành động theo một hướng đúng. Bạn trừng phạt những người xấu ác, kẻ thù của Chúa, của đấng Allah. Và bạn tin chắc rằng phần thưởng là bạn được rước về nước Chúa, về thiên đường.

“Ở đất nước tôi, cũng có nhiều người có niềm tin theo cách như vậy. Họ tin rằng họ phải đến đất nước bạn và tìm những người như bạn để giết - giết vì mục đích an toàn và hòa bình, giết như là để phục vụ Chúa.

“Tất cả chúng ta đều có quan điểm sai lầm. Trong quá khứ, tôi cũng từng có ý niệm sai lầm như thế. Và chính nhờ vào sự thực tập, tôi đã có thể chuyển hóa những quan niệm sai lầm đó. Tôi có thể hiểu được bản thân mình nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng tôi hiểu bạn và những người trong đất nước của tôi, kể cả những người đánh bom tự sát.”
Có thể có vài chục người trong chúng ta muốn viết một lá thư từ những hiểu biết của mình, từ sự tự do của bản thân. Chúng ta có thể kết hợp tất cả những lá thư này thành một lá thư chung không những dành cho các người sắp chết hôm nay, mà cho cả những người sắp chết ngày mai hay ngày mốt ở Trung Đông, nhưng cũng có thể cho những người ở ngay trong đất nước của mình. Nhiều người ấp ủ các ý tưởng và quan niệm nào đó khiến họ trở nên tuyệt vọng, giận dữ và tham lam. Họ phải chịu đựng khổ đau và tiếp tục làm cho người khác, cả cha mẹ và xã hội của họ cũng khổ đau theo.

Bất luận sống ở đâu, Anh, Mỹ, Ai Cập hay Châu Á, chúng ta đều có những quan niệm sai lầm. Chúng ta có quan niệm sai lầm về chính bản thân mình, quan niệm sai lầm về người khác, bạn bè mình và kẻ thù của mình nữa. Khổ đau do quan niệm sai lầm mà ra. Do đó, một lá thư là nỗ lực đầu tiên để thử dẹp bỏ đi các quan niệm sai lầm, không chỉ với người sắp tự tử mà còn cho những ai có duyên đọc được lá thư ấy.
Thư là một hình thức đối thoại, với mục đích giúp nhau bỏ đi những quan niệm sai lầm vốn đã ăn sâu trong suy nghĩ của mình từ lâu. Như vậy, đây là một pháp thực tập rất sâu.
Này người bạn thân mến,
Tôi nghe một người bạn nói về bạn. Cô ấy nói rằng cả chồng và con trai bạn đều đã chết. Bạn buồn khổ và thất vọng đến mức không thiết sống nữa. Bạn muốn chết và bạn muốn những người đã gây cho bạn sự đau khổ cùng cực và phá hoại gia đình bạn phải chịu đựng khổ đau như bạn đang phải chịu đựng. Do đó, bạn chỉ có một quyết định duy nhất rằng, hành động cuối cùng bạn có thể làm là trở thành một người đánh bom tự sát. Và bây giờ bạn hành động – đem theo nhiều người cùng chết với bạn. Và như thế, tất cả những khổ đau, thất vọng, tuyệt vọng và bất lực bạn đã chịu đựng đó, đã thôi thúc bạn hành động để rồi tiếp tục gieo rắc chúng ngày càng nhiều hơn cho những người còn sống.

Ồ, ước gì tôi có thể có mặt với bạn lúc chồng và đứa con trai bé bỏng của bạn mất đi. Ước gì tôi có thể cầm tay bạn, an ủi bạn và giúp bạn vượt qua nỗi đau lớn lao đó, nỗi đau ấy quá lớn và nếu đơn độc, một người khó lòng vượt qua được. Ước gì tôi có thể nói chuyện với bạn, để bạn biết rằng bạn không hề một mình, dẫu rằng khổ đau này quá lớn và chi phối bạn nhiều, bạn có thể vượt lên để sống tiếp. Khổ đau có thể được chuyển hóa – nó sẽ thay đổi. Và sân hận được phóng thích theo một hướng khác. Bằng cách này, khổ đau có thể chấm dứt thay vì gây đau khổ nhiều hơn cho người khác và cho chính mình.

Tôi cũng đã từng có những khổ đau và thất vọng như thế. Gia đình tôi – bà tôi, dì, các bác các chú, những người bà con cả thảy có thể 25 người – đã bị chết trong chiến tranh trước khi tôi chào đời. Cha tôi may mắn còn sống và ông tiếp tục sống. Thế rồi tôi ra đời. Tôi vô cùng biết ơn cha tôi vì ông đã không tự hủy hoại mạng sống của mình! Suốt đời tôi luôn nhớ da diết về nguồn cội của mình, mặc dù tôi không biết được những người thân ấy. Có một nỗi đau sâu lắng trong lòng mà tôi không biết gọi tên nó là gì nữa.
Ước gì tôi có mặt ở đó để nói với bạn rằng, chúng ta hãy cùng nhau ôm ấp nỗi khổ niềm đau này và tìm ra một con đường để tiếp tục sống. Hãy tìm ra một con đường sống để có thể thật sự chữa lành nỗi khổ niềm đau này, không chỉ cho chúng ta mà cho cả nhân loại. Chúng ta cùng nhau tìm hiểu cội nguồn đích thực của khổ đau là gì.

Tôi hiểu rằng nếu tôi lớn lên và bản thân kinh qua những biến cố như bạn, tôi cũng có thể phản ứng như bạn đã làm mà thôi. Và nếu bạn có tuổi thơ giống tôi và những kinh nghiệm như tôi, bây giờ bạn vẫn có thể sống. Bạn cũng có thể nói với tôi rằng, này người bạn thân mến, con người không phải là kẻ thù của nhau. Chính sân hận và khổ đau mà mình không biết cách hóa giải mới chính là kẻ thù, nó gây nên đớn đau cho thân tâm ta nhiều nhất. Không phải một mình bạn chịu đựng khổ đau này đâu. Từ thế hệ này qua thế hệ khác, con người cứ thế không ngừng chữa lành vết thương của mình bằng cách trừng phạt người khác, làm cho họ đau khổ nhiều hơn. Và như vậy, khổ đau tiếp nối khổ đau mãi đến bây giờ.

Thế nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu một người nào đó trong gia đình bạn tìm được cách khác để chữa lành đau khổ, tìm được cách để hiểu và có mặt với khổ đau để rồi chuyển hóa nỗi khổ niềm đau ấy với lòng thương yêu? Như vậy, bạn đã có một cơ hội khác trong cuộc sống. Điều gì xảy ra nếu bạn chính là một người như thế trong gia đình bạn? Và thay vì trở thành người đánh bom tự sát, sao bạn và tôi không cùng nhau tìm hiểu, học hỏi và thực tập để tìm ra con đường khác đó? Bây giờ, nếu bạn vẫn còn sống, có thể bạn có thêm con cái và bạn có thể dạy cho chúng biết cách hóa giải khổ đau để tình thương yêu có mặt. Chúng ta hãy cùng nhau trải rộng hiểu biết và thương yêu đến càng nhiều người hơn. Và có thể một ngày nào đó, hòa bình sẽ được thiết lập trên hành tinh này, trong trái tim chúng ta và khi ấy, chúng ta thật sự hạnh phúc.

Ước gì tôi có mặt với bạn lúc đó, hỡi người bạn yên mến.
Dịch từ bản tiếng Anh:
LETTERS TO A SUICIDE BOMBER

Following are excerpts of Dharma talks on "Letters to a suicide bomber" given by Zen Master Thich Nhat Hanh and letters written by practitioners and published in the Mindfulness Bell.
How can we apply these teachings on compassion?
You may like to write a letter to a young man who is about to commit suicide in your country, or in Iraq. In France, many young men and women commit suicide everyday. In the United Kingdom and in America, also. In every country.
As a practitioner, as a dharma teacher, as a poet, you can write that young man a letter, the way Rainer Maria Rilke wrote a letter to a young poet. We can write a letter to the young terrorist, because he entertains ideas that make him suffer and make others suffer. I learned that the young terrorists, they don't like to be called terrorists. They prefer the term 'suicide bombers'. You can, as a British citizen, as an American citizen, write him a letter - from your own practice, your own liberation. People in your countries still entertain ideas concerning peace, safety, and terrorism. Because we continue to entertain these ideas, we support violence and terror. The practice is to recognize the notions that have led to fear, to terror -- to remove all these notions in order for us to be understanding, to be compassionate, and to help other people to be understanding, to be compassionate at the same time. You may begin like this:
"Dear Friend,
I know you don't want to be called a terrorist, although many people are calling you a terrorist. You prefer to be called a suicide bomber. You may think that you are acting in the name of justice, in the name of God, of Allah. You think that you are doing the right thing. "You believe that there are people who want to destroy your religion, your nation, your way of life. That is why you believe that your act is an act in the good direction. You punish the evil people, the enemies of Allah, of God. And you are certain that as a reward you'll be welcomed right away to the Kingdom of God, into paradise.
"In my country there are people who believe that way, too. They believe they have to go to your country and find young people like you to kill -- to kill like that for the sake of safety and peace, to kill like that in service to God.
"We all are caught in our wrong views. In the past I have entertained wrong views like that. But I have practiced, and that is why I've been able to transform these wrong views. I'm able to understand myself better. I feel that I understand you and the people in my country, including the ones who commit suicide every day."
Maybe there are a few dozens of us who would like to write a letter from our own insight, from our own liberation. We may combine all these letters into a collective letter that could be read not only by the young people who are going to die and to make people die tomorrow and the day after tomorrow in the Middle East, but also in our own country. Many young people entertain ideas and notions that are at the foundation of their despair, their anger, their craving. They suffer and they continue to make other people suffer, including their parents and their society. No matter where we live, in England, in America, in Egypt, in Asia, we all have our wrong perceptions. We have wrong perceptions of ourselves, and we have wrong perceptions of other people, our friends, our enemies. Suffering is the outcome of wrong perceptions. So the letter is first of all an attempt to remove wrong perceptions -- not only in the young person who is going to kill himself but in those who are going to read the letter. The letter is a form of dialogue; the aim is to help each other remove wrong perceptions that have been there a long time. So this is a very deep practice.
Dear Friend,
I heard about you from a friend. She said you lost your husband and your son. Your grief and despair were so great you no longer wanted to live. You wanted to die and you wanted the people who hurt you so deeply and destroyed your family to suffer in the same way that they made you suffer. So you made the only decision you could - that your last action would be as a suicide bomber. And now you are gone - taking others with you. And all the grief, despair, hopelessness, and powerlessness you felt when you made your decision continue to spread out into more and more people's lives.
Oh, how I wish I knew you - had been there with you when your husband and little boy died. How I wish I had been there to hold you, to comfort you, to help you to hold all your pain that was too much for one person to hold alone. How I wish I was there talking to you, letting you know you are not alone, and that even though this pain and grief are so intense and consuming, life can go on. The pain can be transformed - it will change. And the anger and hatred can be released in a different way. In a way that can put an end to suffering, instead of creating more suffering for others and for ourselves. I also have known such pain and despair.
My family - grandmother, aunts, uncles, cousins, altogether maybe twenty-five people - were killed in a war before I was even born. My father somehow survived, and somehow continued his life. And I was born. How grateful I am to him, that he didn't kill himself! All my life I missed my roots, my family so much, without even knowing them. And there was deep despair in my heart - without even being able to name it.
How I wish I were there to tell you - let us do this together, let us hold this pain and despair together, and find a way to continue living. Find a way to live that can really heal this suffering which is not just ours, but all humans. Together learn to see what the true source of this suffering is. I know if I grew up as you did and had the same experiences, I also could do the same as you did. And if you had some of my childhood and experiences you could be alive now. And you could say this to me - Dear Friend, people are not the enemy. It is the hatred, anger, and pain that we do not know how to handle that is the enemy, that tortures us and hurts us the most. You are not alone in this. For generation upon generation we humans have continued to try to heal our pain by inflicting more pain on others. And so it continues until now. But what if someone in your family had been able to find another way to heal their pain, to find a way of understanding and being with the pain that could transform it to compassion and love? Then you would have a different chance in your life. And what if you were that person in your family? And instead of being a suicide bomber, you and I together explored, learned, practiced, and found another way? Then you would still be alive now, and you would perhaps have more children and teach them how to handle their pain so that compassion and love could be born. Together we could spread this understanding, compassion, and love out into more and more people's lives. And maybe one day, there would be peace on this earth, peace in our hearts, and we could be truly happy.
Oh, how I wish I were there with you, dear friend.