Tôi bắt đầu entry này bằng một câu chuyện tôi tâm đắc và suy đi nghĩ lại nhiều lần. Có thể các bạn đã từng nghe ai đó kể, có thể đã từng biết, có thể các bạn đã đọc hoặc nghe vô vàn câu chuyện na ná như thế này, nhưng tôi vẫn cứ viết ra đây. Có sao đâu nhỉ, những câu chuyện hay vốn dĩ không bao giờ thừa bởi vì chính bản thân nó làm nên nét đẹp cuộc sống; không những thế, nó hâm nóng và nuôi dưỡng bao tâm hồn đẹp. Câu chuyện thế này.
Có một người đàn ông, vốn là dân trộm cắp, từng giang hồ ngang dọc, tay đã vấy máu tội lỗi không ít, từng là đại ca của nhiều thế hệ ‘đàn em’. Thế rồi, một hôm, trên đường, tình cờ ông gặp một cậu bé mới lớn mới, nhìn đời bằng đôi mắt trong sáng tinh khôi. Cậu bé có được một mớ tiền nhờ tích góp bằng chính sức lao động của cậu trong mấy năm trời tha phương. Nơi gặp nhau của hai người là trên một chuyến tàu. Qua vài câu trao đổi, tên cướp này biết rằng cậu bé đang ôm bọc tiền dành dụm được bấy lâu về quê để xây nhà cho cha mẹ. Tên cướp hỏi “con đi một mình mang tiền vậy không sợ mất à?”. Cậu bé vui vẻ trả lời “con sẽ cảnh giác, nhưng con tin con sẽ giữ được, sẽ không có ai lấy đi bọc tiền của con cả”.
Người đàn ông kia cùng với đồng bọn đi trên tàu, nhằm tìm hiểu hành khách và đợi khi họ sơ hở là ra tay thôi. Bọn họ đều nghĩ đến thực hiện mục tiêu là lấy cắp bọc tiền kia. Nhưng rồi trong một thoáng, tên cướp nhận ra cậu bé quá ngây thơ. Cậu đã có một niềm tin mãnh liệt vào khả năng tự vệ và tin vào điều tốt, điều thiện của con người, rằng “sẽ không có ai lấy đi bọc tiền của con cả”. Người này chợt nhận ra mình phải có nhiệm vụ bảo vệ bọc tiền đó trước con mắt thèm thuồng của một băng cướp khác trên chuyến tàu. Cuối cùng, tên cướp vừa kịp hoàn lương trước niềm tin của một đứa bé đã trả giá bằng mạng sống của chính mình, vì anh ta phải chiến đấu với những gã lưu manh khác khi nhóm này nghe lóm được mẩu đối thoại giữa tên cướp và cậu bé.
Có những câu chuyện không chỉ đơn thuần là câu chuyện nếu nó cho ta nhiều suy nghĩ mới và cách nhìn mới về con người và cuộc sống. Ý nghĩa của câu chuyện trên quá rõ rồi, và tôi vẫn gặp đây đó nhiều mẩu chuyện tương tự. Đọc xong câu chuyện này, trong ta đọng lại một điều là, niềm tin thật là một điều kỳ diệu. Nó có khả năng thay đổi cả một mảnh đời. Từ một tướng cướp, niềm tin trong veo của cậu bé đã khơi dậy thiện tâm của tên cướp để rồi ông bằng lòng đánh đổi mạng sống của bản than mình để giúp người khác giữ vững niềm tin. Có niềm tin, ta sẽ làm được nhiều việc tưởng chừng không thể. Vào một lúc nào đó trong cuộc sống, ta có thể đánh mất tất cả; tiền tài, danh vọng, địa vị, gia đình, bè bạn... nhưng tuyệt đối có một thứ mà ta đừng bao giờ đánh mất và hãy luôn luôn mang nó bên mình. Đó là niềm tin. Niềm tin là bệ phóng để chúng ta hoạch định kế hoạch cho cuộc sống và từng bước thực thi kế hoạch của mình. Có niềm tin, ta sẽ có một chỗ nương tựa để chúng ta có thể lấy lại được những gì đã mất. Có niềm tin, ta sẽ có cuộc sống vui vẻ, hài lòng và hạnh phúc hơn.
Với sự phát triển và hòa nhập, giới trẻ ngày này, vận hội đã tạo ra cho họ nhiều cơ hội, họ có thể làm được nhiều điều lớn lao. Thế nhưng, xã hội và các nhà chức trách đang gióng lên hồi chuông báo động rằng, bên cạnh đó, cũng vô vàn cám dỗ và cạm bẫy vây quanh họ. Nếu họ không biết cách giữ vững bản thân thì sẽ dễ dàng sụp đổ. Xung quanh chúng ta là cả một thế giới bao gồm cả tốt lẫn xấu. Đương nhiên, chúng ta không thể dễ dàng tránh né cái xấu và đi tìm cái tốt nếu không có phương pháp hợp lý. Cuộc sống không đơn giản đến vậy. Do đó, muốn thành nhân, chúng ta phải học cách giữ mình khi đương đầu với cái xấu. Một bộ phận thanh thiếu niên ngày càng tăng đang lao vào các trào lưu xấu ác và tiêu cực, đốt sức khỏe, tiền bạc và uy tín bản thân chỉ vì không có được một điểm tựa trong cuộc sống. Có thể nói mà không sợ sai rằng, điếu đáng lo sợ nhất trong giới trẻ hiện nay chính là sự mất đi niềm tin vào bản thân, vào xã hội của các bạn trẻ, sống đua đòi trên những giá trị ảo hào nhoáng mà chúng cho la ‘thời thượng’ đó mới chính là điều đáng sợ nhất. Không có niềm tin thì các bạn sẽ như con thuyền không người lái. Nó sẽ chơi vơi và trôi theo dòng mà không định hướng tương lai.
Giáo dục thế hệ trẻ, tuổi mới lớn là một vấn đề không đơn giản chút nào. Lứa tuổi chập chững bước vào đời này rất nhạy bén, học hỏi nhanh chóng và dễ dàng bị tác động của môi trường sống. Và chính xã hội, các đoàn thể cùng với gia đình, những người có trách nhiệm xung quanh các bạn trẻ, nên ý thức vị trí, vai trò của mình để tạo một môi trường sinh hoạt lành mạnh, tươi trẻ để góp phần giúp chúng có được niềm tin trong sáng vào chính bản thân mình và những người xung quanh. Bằng mọi cách, chúng ta nên thể hiện sự hiểu biết và tâm lượng của người đi trước đối với người nhỏ hơn mình.
Niềm tin, không phải là cái gì đắt tiền mà chỉ có người giàu mới mua được. Trong cuộc đời này, ai cũng có thể sở hữu nó, nhưng có một điều cần nhớ là, nó cũng không dễ dãi cho không bất kỳ ai, và không phải ai cũng nắm bắt sự kỳ điệu mà bản thân nó vốn có. Niềm tin, không phải tự nhiên mà có, mà trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống, với những chiêm nghiệm của bản thân, người ta mới thực sự nắm bắt được cái gọi là "niềm tin". Niềm tin là mẹ của tất cả thành công trong cuộc sống. Chúng ta té ngã không phải vì yếu mà vì chúng ta không tin rằng ta đủ mạnh. Tin vào một điều gì đó, tất nhiên là tốt đẹp hơn, có thể xảy ra trong tương lai, với những nỗ lực không mệt mỏi để biến những điều đó thành hiện thực là con đường đi của những người thành công. Trong cuộc sống cũng vậy, gặp năm, ba người chưa đủ tốt, dừng vội nản lòng và mất niềm tin vào con người và cuộc sống. Hãy tự nhắc mình rằng “nhân chi sơ, bản tánh thiện...”
Tôi thấy hằng ngày những học sinh xách cặp đến lớp học, những công nhân lên công xưởng, những kỹ sư lên văn phòng, hay tỏa ra các công trường... và cả những người bán buôn gánh bán bưng, người bán hàng rong giong ruổi trên khắp các nẻo đường, tất bật với cơm áo gạo tiền. Rồi những người bán hàng đêm với tiếng rao đêm chạnh lòng trong đêm đông mưa gió não nùng... Họ làm việc mệt mài, suốt ngày dài tháng rộng. Rồi những người bệnh tật đang vật lộn với cuộc sống từng giờ để giành từng hơi thở với thần chết…Cuộc sống tuy vẫn còn nhiều khó khăn bề bộn, nhưng họ đã nỗ lực làm việc và cố gắng sống. Động lực đằng sau đó là gì? Là một niềm tin, để làm cho cuộc sống của bản thân, của những người thân thích ngày một tốt hơn.
Tôi cũng đã thấy nhiều em bé trắng như giấy, trong như nước và ngây ngô như mây trời, như cậu bé trong câu chuyện ở trên. Các em bé này, rất dễ thương, rất chân chất, với một tâm hồn trong như trời hạ, vững niềm tin vào bản thân mình và sự thiện lành của những người xung quanh. Song cũng có nhiều em bé không có được niềm tin vững vàng. Tôi thiết nghĩ, tôi cùng các bạn, chúng ta cần thấy rằng mình có nhiệm vụ làm cho những cô bé cậu bé ngây thơ ấy tin rằng, chúng đang sống trong một xã hội tốt, hay ít ra cũng có nhiều người tốt, và cuộc sống xung quanh đang diễn ra tốt đẹp với sự chung tay góp sức của những con người có niềm tin vững chắc vào chính mình. Không ai trải thảm đỏ cho mình bước lên mà con đường của mỗi một con người là do mỗi cá nhân tự bước trên đôi chân của chính mình. Phải có những nghị lực lớn, và niềm tin lớn và sự quyết đoán lớn để sống một đời có ý nghĩa.
Một điều tôi tự nhắc mình, hãy giữ vững niềm tin trước khi giúp người khác giữ vững niềm tin!