Monday, February 9, 2009

Lạ


Khi tôi kể về thủ tục giấy tờ liên quan đến việc quản lý người nước ngoài (visa và giấy tờ tạm trú) cũng như việc học hành ở đây, bạn bè tôi bảo: sao lạ vậy? Khi tôi nói về cách làm việc giữa giáo sư và sinh viên trong lãnh vực nghiên cứu, bạn bè tôi cũng bảo: sao lạ vậy? Khi tôi kể về những thói quen của giáo viên, kể cả giáo sư, những người rất ‘pro’ ở đây, những thói quen không nên có của một người trong giới nghiên cứu học thuật, bạn tôi lại nói: sao lạ vậy? Khi tôi kể thêm vài nét sinh hoạt vốn trở thành nếp văn hóa của người Ấn, bạn tôi chỉ còn biết trố mắt: lạ vậy sao?!

Ở đây nhiều năm, đến giờ tôi vẫn thấy… hơi lạ! Đúng là đặc trưng của văn hóa!
Thật ra, thời gian đầu tôi cũng thấy những điều như thế là 'lạ lắm'. Một thời gian sau, thấy vẫn còn 'lạ' và bây giờ thì 'hơi lạ'. Từ 'lạ lắm' đến 'lạ' và rồi 'hơi lạ' là cả một quá trình chịu đựng, đến thích nghi để rồi chấp nhận. Chấp nhận, tôi không nghĩ đơn thuần là một tâm lý tiêu cực mà đó là một khả năng được nuôi dưỡng bằng kham nhẫn và nghị lực của chính mình. Tôi vẫn luôn cầu mong, tôi có khả năng làm thay đổi được những gì có thể thay đổi và có khả năng chấp nhận những gì tôi không thể thay đổi.
Từ 'lạ' đến 'hơi lạ' là một bước trưởng thành của tâm thức!