Ở đời, với tâm vọng tưởng theo kiểu “con cá trong lờ đỏ lơ con mắt, con
cá ngoài lờ lúc lắc muốn vô”, chúng ta thường quên đi những gì chúng
ta đã có và đang có, mà chỉ nghĩ tới những gì chúng ta không có và chưa có.
Chúng ta cũng có xu hướng quên đi những lợi ích lâu dài mà chỉ nghĩ tới những
cái lợi trước mắt vì nó thỏa mãn được cảm xúc giác quan. Phải biết suy xét lắm
mới vượt qua những cám dỗ nhẹ nhàng êm ái của cảm xúc.
Chính tâm vọng tưởng ấy
là những vật không đáng giá của người này chính là những vật mong ước của người
kia. Có khi vật từng được xem là quý giá lúc này trở thành đồ phế thải vào lúc
khác. Đời là như vậy! Do đó, đừng thắc mắc gì cả và không có gì là vô lý, vì vô
lý với người này lại là có lý với người khác. Thế nhưng, hãy lường đến quy luật
tâm lý nhàm, lờn khi cảm xúc mới mẻ ngày nào trở thành tẻ nhạt nếu nó cứ lặp đi
lặp lại theo thời gian. Rốt cuộc, một bài học chung cho tất cả sau tất cả những
cuộc đua tìm cầu cái mới là tâm lý thất vọng. Thế mới biết vọng cầu là nhân của
khổ đau và đứng núi này trông núi nọ kéo theo nhiều bất an trong cuộc sống.
Hạnh phúc sẽ đến, nếu
chúng ta biết ghi nhận dòng sống trong hiện tại và cảm nhận những an lạc tràn
trề chúng ta đang có, thay vì chỉ nghĩ đến mộng ước muốn cơi nới có thêm, hoặc
ham muốn viển vông thay đổi cái gì đó mới lạ cho khác với
hiện tại.
Hãy tận hưởng và trân quý
những gì chúng ta đang có, nhất là những con người chúng ta có duyên gặp gỡ,
kết thân trong đời này như bạn bè, thân quyến đang có mặt chung quanh ta.