Tuesday, September 23, 2014

MỘT TUẦN KHOA HỌC YÊN LẶNG (Kỳ 2)

Ngày thứ hai

Hôm nay có sự thay đổi. Chúng tôi thức dậy lúc 5.15 mỗi ngày và 5.45 bắt đầu ngồi thiền. Cuối lần ngồi 45 phút đầu tiên, tôi có cảm giác sửng sốt rằng dường như thời gian ngừng trôi. Tôi ngồi xuống, bắt đầu quan sát nửa hơi thở, đến khi chuông reo báo hiệu đã đến giờ điểm tâm 6.30, tôi mới nhận ra điều đó. Tôi không hề buồn ngủ, tôi vẫn đang ngồi thẳng lưng, đầu thẳng và chân bắt tréo. Rồi tôi đi dạo với từng bước chân tỉnh thức giữa trời tuyết trong khu rừng bên ngoài sảnh đường chính. Bỗng nhiên, tôi thấy ánh sáng bừng lên từ một thung lũng nhấp nhô những hàng thông phủ đầy tuyết trắng, tuyết trĩu trên cành một cây thông cao, các trụ băng từ một tảng đá mòn bên cạnh đong đưa hạ thấp dần xuống. Tôi vô cùng ngạc nhiên, tôi òa khóc trước khung cảnh sống động, rồi ngửi và cảm nhận làn không khí lạnh phớt chạm vào mặt tôi, gió rì rào trên cây và tiếng sột soạt của bước chân tôi giẫm trên tuyết. Và rồi, nhanh như cắt, tôi nghe một ý tưởng khởi lên trong đầu rằng “Một ngày nào đó, bạn sẽ chết đi và bạn sẽ không còn có những thứ này nữa.” Sự hân hoan trong tôi vụt tắt, tâm tôi chùng xuống. Tôi cảm thấy thất vọng và chán chường. Nó giống như một cuộc chiến đang bùng nổ trong cái đầu đơn độc của mình, một bên là ý tưởng và một bên là các cảm thọ.

Sau đó, trong một thời trao đổi nhóm ngắn, tôi có mô tả cảm nhận của tôi với người hướng dẫn và thắc mắc liệu những lời dạy về tỉnh thức của quý vị có ưu thế hơn, dường như các cảm thọ vượt trội hơn so với ý tưởng hay bất cứ thứ gì khác mà chúng ta có thể làm, thậm chí hơn cả việc nói chuyện với người khác. Tại sao các cảm thọ có đặc quyền hơn ý tưởng chứ? Một vị thầy hướng dẫn nói rằng, chẳng bao lâu chúng tôi sẽ học được, bất cứ điều gì khởi lên trong tâm, từ cảm thọ đến ý tưởng, đều nên được chấp nhận mà không phán xét. Lời hướng dẫn của cô ấy giúp tôi rất nhiều, tôi có cảm giác không còn có một cuộc chiến giữa cảm thọ trực tiếp và ý tưởng khái niệm trong đầu tôi nữa. Dường như tôi có thể thỏa hiệp giữa hai bên. Tôi lấy làm ngạc nhiên rằng một lời hướng dẫn đơn giản như thế lại có thể tạo nên sự thay đổi đáng kể trong kinh nghiệm bản thân đến vậy.

Lưu tâm tới cách nhìn mới này, đến bữa ăn tối, tôi có cảm nghiệm đặc biệt khi ăn một quả táo. Mỗi khi ăn, thật ra trong mọi hoạt động, ngoài các thời khóa thực tập thiền trong tư thế ngồi và đi, chúng tôi đều phải duy trì ‘tỉnh thức.’ Có nghĩa là chúng tôi cần ý thức luôn luôn để nhận biết những gì đang xảy ra đúng như nó đang là. Tôi quyết định ăn một trái táo tráng miệng. Cảm thấy tự do suy nghĩ cũng như cảm nhận, tôi quyết định làm một thử nghiệm với tâm, quan sát kinh nghiệm của mình trong việc ăn táo. Tôi cắt một miếng và nhìn kỹ vào các sớ thịt. Tôi cảm nhận được phần da, phần cơm và ranh giới tiếp giáp giữa da và cơm. Tôi ngửi mùi hương táo và nuốt vào người mùi hương thơm thoang thoảng ấy, làm cho mùi hương lan tỏa hơn. Tôi còn đưa miếng táo đến gần lỗ tai để cảm nhận âm thanh của nó ra sao nữa (đúng, tôi biết, buồn cười lắm, nhưng các phân tử đang chuyển động và chính hiện tượng này tạo ra âm thanh, tại sao ta không thử chứ?). Những gì tôi có thể nghe được là âm thanh của người có mặt trong phòng, chứ không phải tiếng vo vo của các phân tử chuyển động đập vào màng nhĩ tôi. Khi tôi chậm rãi đưa miếng táo vào miệng, tôi có thể nghe được tiếng lạo xạo, cảm nhận được vị táo vỡ ra, cảm nhận được các mảnh táo chạm vào lưỡi và răng, và cảm nhận được vị của táo thay đổi khi các miếng lớn đang bị nghiền thành những miếng nhỏ hơn rồi trôi vào trong cổ họng, xuống thực quản rồi xuống dạ dày.

Cảm giác tự do bây giờ cho phép các ý tưởng khái niệm đan thành bức tranh, tôi để tâm trải rộng và chơi đùa với các hình ảnh và cảm thọ theo cách của táo khi nó đi vào hệ tiêu hóa của tôi, chuyển hóa vào cơ thể và trở thành một phần bên trong con người của tôi. Thế rồi tôi nghĩ quả táo do đâu mà có – những người nhà bếp rửa nó (hy vọng vậy), ban tổ chức mua nó, người ta nhặt nó từ vườn, cây táo cho ra quả táo này, hạt táo phát triển nên cây táo ấy. Với sự tự do tưởng tượng tùy thích với hình ảnh này, tôi chợt cảm nhận được tính tổng thể và độc đáo của vạn vật: quả đất, dòng người và cả thân thể tôi. 

Tôi lướt nhẹ ra ngoài phòng ăn, muốn nói chuyện với ai đó, nhưng rồi nhớ lại mình phải giữ yên lặng. Có một người bạn lúc nãy ở trong phòng, nhưng chúng tôi không được nói chuyện với nhau. Tôi bước ra ngoài và đưa mắt nhìn ánh trăng tròn với vài áng mây mỏng trôi nhẹ trên nền trời đêm. Tôi cảm nhận có sự hiện diện của ai đó bên cạnh. Thì ra bạn tôi cũng đã đi ra và trên đường đến khu vực nghỉ đêm, anh dừng lại bên tôi một lát trong yên lặng dưới màn sao đêm. Trong cái yên lặng ấy, cả ngàn lời nói cũng không thể nào chuyển tải được cảm giác chia sẻ trong cái cảm nhận về ánh trăng như thế.

Ngày thứ ba

Hôm nay, tôi gặp một vị thầy hướng dẫn khác trong một thời khóa, trong đó từng người một lên gặp thầy hướng dẫn. Tôi cố gắng mô tả trải nghiệm ăn táo của mình. Tôi nói rằng tôi cảm nhận như có một dòng sông tạo nên sự tỉnh thức trong tôi và sự thực tập thiền này giúp cho tôi chạm đến thực tại để gặp những dòng chảy cá nhân – một dòng chảy của cảm thọ, một dòng chảy khái niệm – cùng xuôi về một con sông lớn. Hình ảnh này làm cho tôi cảm thấy an ổn hơn với bất cứ những gì khởi lên trong tâm. Thầy hướng dẫn đáp lại bằng cách kể cho tôi nghe rằng, ông cũng thường xuyên cảm nhận: “Cuối cùng rồi cũng nhận ra,” tức là chỉ để nhận ra rằng có một điều gì mới được trải nghiệm trong sự tỉnh thức. Ông đề nghị tôi đừng nên cố ý nắm giữ một ý niệm cố định nào về ‘sự hiện hữu của sự vật’ mà chỉ nhận ra những gì đang xảy ra.

Tôi cảm thấy thắc mắc của mình bị từ chối và bực bội với cách ông trả lời. Sau thời gian 10 phút dành để trao đổi với người hướng dẫn, đầu tôi đầy những ý tưởng bằng ngôn từ và mấy thời thực tập tiếp theo tôi lại cảm thấy ‘khó khăn.’ Một thời thực tập khó khăn là khi tôi cảm thấy như thể nó không đi đến đâu, như thể thay vì cảm nhận được không gian tâm thức cho tâm tĩnh lặng và ổn định, tôi đơn giản chỉ thấy tâm bị phân tán. Tâm bị phân tán chứ không tập trung. Tôi dễ dàng bị lạc giữa các ý tưởng và có khi tôi không quay về với hơi thở được.

Thế nhưng cuối cùng, ông thầy này đúng. Tôi có gặp một chút phức tạp hơn và thay đổi không ngừng. Bất luận là những gì chúng ta từng trải nghiệm trở nên rõ ràng như thế nào, chúng ta vẫn không thể nào lường được mình sẽ có cảm nhận ra sao trong thời khóa thực tập tiếp theo. Tâm thức luôn luôn trôi như một dòng chảy, và không thể nào đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Vấn đề là đừng có mong điều này điều kia xảy ra mà hãy nhìn điều gì đang diễn ra và diễn ra như vậy mà thôi.

Trong những buổi thực tập nhóm, chúng tôi bắt đầu được hướng dẫn là chỉ quán sát hơi thở rồi sau đó, chú tâm đến âm thanh và cảm nhận thân thể. Hơi thở giống như điểm chính, là nơi để bắt đầu, nhưng sự chú tâm vào âm thanh cho chúng ta cảm nhận rộng hơn. Quét lướt qua thân – cảm nhận từng phần của thân, lần lượt từng phần một – có thể cho ta mở rộng sự chú tâm đến các cảm thọ rõ rệt nhất trong thân. Chúng ta đặt mình vào trong ý thức của thân hay các giác quan để ghi nhận những gì khởi lên.

Ngày thứ tư

Chúng tôi bây giờ mở rộng lãnh vực tỉnh thức khi chuyển từ việc tập trung vào hơi thở sang tỉnh thức và nhận biết được tất cả những gì đang khởi lên, kể cả những trải nghiệm về tỉnh thức. Không ngoại trừ điều gì cả. Thế nhưng tâm tiếp nhận không phải là tâm thụ động. Ở đây có sự tham gia năng động, không chỉ với đối tượng chú tâm, mà với chính sự tỉnh thức nữa. Sự năng động này không hề khiên cưỡng – nó có đặc tính linh động, vững chắc và có chủ tâm.

Trong thời thực tập thiền đi hôm nay, trí tuệ khởi lên trong tâm tỉnh thức của tôi mà không cần ngôn ngữ. Trí tuệ này nằm sâu trong tỉnh thức, không thể nào nhàm chán được. Ngôn từ dùng để mô tả một khái niệm hay một ý tưởng cũng có thể diễn tả được một ý niệm phi ngôn ngữ. Thế nhưng, trí tuệ, như trong trường hợp này, không phải là một ý niệm, mà giống như là một sự chuyển hóa bên trong. 

Hôm nay có sự thay đổi lạ lùng. Cảm giác về một phần nào đó trong tâm tôi chịu đựng đau đớn khi không được giao tiếp với người khác, đã không còn nhắm đến họ nữa, mà nó quay vào bên trong chính bản thân tôi. Tôi cảm nhận rằng có một loại liên kết với bản thân tôi chưa từng xuất hiện trước đó bắt đầu khởi lên trong mỗi bước thực tập. Không có thời điểm nào giống thời điểm nào cả, ngay cả cảm giác bước chân trước không giống cảm giác của bước chân sau. Tôi cảm nhận trong mỗi bước chân, có một lực đè lên xương bánh chè của chân rồi chuyển đến lòng bàn chân, rồi đến gót chân. Và rồi trọng lượng ấy cứ thế chuyển vào hai chân khi bước chân tiếp theo nhận lực tác động của cơ thể. Không bước chân nào giống bước chân nào. Không có nơi nào khác, chỉ có ở ngay đây, không có thời điểm nào khác, chỉ có ngay bây giờ. Tôi cảm thấy phấn khích vô cùng. Tôi cảm nhận dòng cảm thọ đang lướt trên từng bước chân thiền, mỗi tích tắc căng đầy một chất trong suốt (ví như heli, một chất khí không màu) trong tự tâm. Tôi muốn kể với một người nào đó, do đó, tôi kể với chính mình.
(Còn nữa)