Sunday, May 25, 2008

NHÀ GIÁO DỤC LÝ TƯỞNG


Một nhà giáo không thật sự dạy nếu bản thân người ấy không tiếp tục học hỏi. Một ngọn đèn không thể chiếu sáng cho ngọn đèn khác nếu tự thân ngọn đèn ấy không tỏa sáng. Một nhà giáo coi như đã chết về kiến thức chuyên môn nếu không làm cho tri thức của mình luân lưu sống động mà chỉ biết lặp đi lặp bài bài học cũ mèm để cho học trò nhồi nhét vào đầu. Một nhà giáo như thế không có khả năng kích thích học trò tìm tòi trong học tập. Chân lý không chỉ là những gì cần thông báo mà phải có sự đam mê khám phá. Nếu niềm đam mê ấy chết đi, học chỉ là sự tích góp thông tin và như vậy, chân lý mất đi ý nghĩa vô cùng tận của nó. Phần lớn những gì chúng ta học ở trường không thể sử dụng được vì đối với hầu hết các thầy cô giáo của chúng ta, các môn học chỉ là những mẩu thí nghiệm trên các sinh vật đã chết, qua đó học trò có thể làm quen với những điều đã học nhưng không liên hệ gì đến cuộc sống và tình thương yêu.

A teacher can never truly teach unless he is still learning himself. A lamp can never light another lamp unless it continues to burn its own flame. The teacher who has come to an end of his subject who has no living traffic with his knowledge merely repeats his lesson to his students can only loads to their mind. He cannot quicken them. Truth not only must inform but also must inspire. If the inspriation dies out and the information only accumulates then truth lossses its infinity. The greater part of our learning in the school has been a waste because of most of our teacher, their subjects are like dead specimens of once living things, with which they have a learned acquaintance but no communication of life and love. (Rabindra Nath Tagore)