Ba hôm nay, trời mưa suốt ngày lẫn đêm. Đây là một điều lạ nhiều năm chưa từng thấy giữa mùa Hè cháy bỏng ở nơi này. Mùa Hè nơi đây thường chỉ đong đầy với ánh nắng chói chang gay gắt của ông mặt trời vốn cần mẫn dậy từ rất sớm và miệt mài đốt nóng vạn vật đến tối lắm vẫn chưa chịu về đi ngủ. Những cơn gió cũng đem theo hơi nóng chứ không còn mang đến thông điệp hài hòa dễ chịu thường khi của nó là ‘mát’ mà chỉ có nóng và nóng. Đột nhiên, ba ngày nay, ông mặt trời ngủ quên đâu mất (chắc ông đang thiếu ngủ nên tìm chỗ ngủ bù í mà) và mưa ùn ùn kéo đến. Mây giăng kín bầu trời một màu xám xịt. Trời như hạ thấp xuống, âm u hơn; cái bầu trời xanh ngắt và cao vọi của mấy ngày trước biến đâu mất, chỉ còn mây phủ, mưa giăng và sấm chớp thỉnh thoảng xé toạc màn đen lấp kín cả bầu trời.
Mưa ngày thứ nhất, cây cối tha hồ ‘uống nước bù’ sau nhiều ngày nhịn khát. Thân cành tươi nhuận hơn và lá xanh tươi hơn như hồi sinh sau chuỗi ngày nóng bỏng. Mưa lớn dội đi bao bụi bặm trên lá vì đã chịu đựng mấy cơn bão bụi của mùa Hè này đi qua rồi. Sau vài trận mưa xối xả như trời đang trút giận, mưa thưa hạt dần. Trong cơn mưa nhỏ kèm theo vài làn gió mát nhẹ lay, hoa lá mơn man làm duyên làm dáng cho thỏa chí, chim vui mừng tụ về hát ca. Thích thích…
Mưa ngày thứ hai, vẫn còn thích lắm! chao ôi là mát, là dễ chịu. Mưa liên tục nhưng nhẹ hạt như một màn tơ mỏng buông từ trên trời cao. Trời sáng dần lên và ông mặt trời ngái ngủ hé mở mắt và vạn vật lại nhuốm màu hổ phách trong ráng chiều tà. Ừ, màu nắng này cũng lâu lắm mới thấy nè. Mới vài hôm trước, đến tối rồi mà mặt ông cũng còn hừng hực và đem lửa rải khắp nơi, làm gì có cái màu vàng trong cái chớp mắt ngái ngủ của ngày hôm nay.
Ngày thứ ba, mưa tiếp tục, không cuồng nộ như ngày đầu nhưng cũng không lất phất nhẹ hạt bay bay như ngày thứ hai; mưa vừa phải. Thế mà cây lá không còn thỏa chí như ngày mưa đầu, cũng chẳng mơn man trong mưa nhẹ như ngày thứ hai, thay vào đó, lớp vỏ xù xì của thân cây đẫm nước giờ đến hồi bong tróc, cành xơ xác, lá rách le te và hoa rụng tả tơi phủ kín lối đi.
Nếu mưa thêm ngày nữa thì những bông hoa còn lại chắc sẽ không chống chỏi nổi; chúng cũng chịu chung số phận chết non như những cánh hoa vốn đã dệt thành một thảm mỏng dưới gốc cây già từ ngày thứ ba dầm dãi trong mưa. May mà hôm nay, trời tạnh, nắng trong, bầu trời lại nâng lên cao và mây lảng vảng vắt ngang lưng trời. Ông mặt trời sau mấy ngày ‘nghỉ phép’ trở nên điềm đạm hơn và bớt gay gắt hơn một chút. Vài ngày sau, nắng Hè vẫn thiêu vẫn đốt như bao ngày Hè khác mà thôi. Song có một điều chắc chắn rằng, dù nắng nóng thế nào thì cây vẫn sống, cành lá rung rinh trong gió, dù là gió nóng, và sẽ hiếm hoi có bông hoa nào chết yểu như trong mấy ngày mưa qua.
Thế đấy, có khi cái tưởng chừng dễ chịu thế mà nhiều quá sẽ trở nên...‘độc’!...