Những lần ở lại nơi đây, thấy yên
và lành.
Thấy đúng như bài thơ thứ 57 trong
100 bài thơ về cuộc sống trong núi (Sơn cư bách vịnh) của Tông Bản thiền sư diễn
tả:
Ở núi kết cỏ ở gành non,
Mừng được rời thân khỏi lối mòn,
Biết đủ là vui niềm an lạc,
Thẹn thuồng quá phận khó chu toàn.
Mừng được rời thân khỏi lối mòn,
Biết đủ là vui niềm an lạc,
Thẹn thuồng quá phận khó chu toàn.
Nắng nóng, mây ngàn của trời, hương của
đất quyện vào làn gió vi vu, vi vu…
Đường đất lặng lẽ, người vắng hoe, xa
xa thấp thoáng dãy nhà mồ nghĩa địa…
Lòng nhẹ tênh…