





Hội Châu Á đang xử lý tư liệu của cuộc khai quật này. Ông Ramkrishna Chatterjee, thư ký ấn hành của hội nói rằng, phần đầu tiên trong loạt xuất bản đã hoàn tất và sẽ công bố vào thứ Bảy khi đến viếng thăm tổng thống Pratibha Patil.
Lâu lâu lắm rồi, hồi còn học cấp 3, có một lần ông thầy dạy văn kể cho lớp chúng tôi nghe một câu chuyện cười về tính cách hợp tác ‘tuyệt vời’ của người Việt ta. Đến bây giờ, sau hơn 20 năm trên dòng đời xuôi ngược, tôi không còn nhớ rõ từng chi tiết câu chuyện nhưng có một kết luận đại loại như thế này mà tôi không bao giờ quên. “Một người Việt có thể đánh được ba người Mỹ nhưng ba người Việt thì lại....đánh thua một người Mỹ.”
Hồi đó nghe xong, chúng tôi cùng nhau cười nghiêng cười ngả, nhưng không để ý lắm. Dần dần trong cuộc sống, tôi thấy có nhiều "bằng chứng" chứng tỏ những kết luận vui ấy ngày càng trở nên...chính xác!Phải chăng đây là một tính cách của người Việt?
Bạo hành không dừng lại ở đó, ông lại đánh tiếp một người em khác vỡ ruột, đánh người mẹ già 82 tuổi (hình từ Thanh niên on-line) gãy tay phải bó bột và rách mí mắt khâu 5 mũi. Ông lại tiếp tục đánh đứa cháu và thế là bốn người phải nhập viện vì bị đánh chém trọng thương. Một người đã trả hiếu với mẹ mình như vậy đó, thật đau lòng với hành động đầy thú tính và dã man của một con người. Người mẹ già một đời tần tảo cực khổ sinh thành dưỡng dục đứa con bất hiếu vô nghì thổn thức trong nước mắt "Nào ngờ những giọt máu đứt ruột đẻ ra giờ lại đánh, chém với nhau. Người mẹ nào chẳng đau lòng. Đã hơn 80 tuổi đầu chưa từng thấy con đánh mẹ đến bầm mắt, gãy tay rồi làm em mình đứt ruột như vầy".
Con người một khi đã ác thì có thể ác hơn cầm thú. Có mấy loài cầm thú ăn thịt đồng loại mình vì chuyện tình cảm hay vì miếng ăn tồi tàn như vậy? Ý thức, suy nghĩ, lương tâm của những con người này mất thật rồi sao? những con người tốt xung quanh họ không đủ để đánh thức những đầu óc đã hóa đá và con tim chai sạn nơi những con người vô nhân tính này nữa rồi. Các ngôi nhà thờ chỉ còn là tập hợp của tường thành và cột trụ vút lên trời có lối kiến trúc lạ đủ để làm dấu cho người đi đường không hơn không kém. Các ngôi chùa ngân chuông sớm tối cũng chỉ là dấu hiệu báo giờ và chỉ có tác dụng đánh thức con người sau giấc ngủ dài sinh học của một đêm mà tiếng chuông ấy không thể thấu vào tâm can lay động nhân tính ẩn trong tận đáy sâu nơi con người họ. Buồn thay!
Kết thúc năm học lớp 5, con bé cháu tôi, một trong những học sinh xuất sắc của lớp, được chọn đi tham quan cùng với bạn bè và thầy cô giáo trong trường. Tối về, Bé on-line kể chuyện tôi nghe, trông hào hứng và đầy sinh khí...Thế là tôi bảo Bé viết lại những gì mình cảm xúc hoặc kể lại chuyến đi của mình bằng cách đặt bút viết ra. Thế là con bé đồng ý, nhưng rồi không thực hiện vì 'bận'...chơi! Con Bé nói chỉ có Hè mới không phải học nhiều (dù vẫn phải học) nên tranh thủ bận...chơi. Nếu bài cô giáo 'bắt' làm thì phải làm ngay, còn bài 'tự do' thế này, xin khất lại, vì con lo giải bài tập học Hè! Thế là mãi đến nay, tôi nhắc lại, nó mới ngồi lại 15 phút để ngoáy vội vàng mấy chữ gọi là 'hồi ký'. Tôi muốn tập cho cháu co thói quen ghi lai cảm xúc hay viết gì đó từ những việc nho nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của mình, nhưng kể ra không dễ tí nào! Một học sinh xuất sắc mà học nhiều quá cũng...nhàm chán học vậy sao, tôi tự nghĩ. Áp lực học hành ở trường đã choán hết thời gian rồi và lấy đi cảm hứng tự nhiên của đứa trẻ mất.
Trong vòng 15 phút, con bé ngoáy được một đoạn văn có ý khá hay với nhiều câu tả cảnh sinh động, so sánh cụ thể mà sinh động cũng như diễn tả cảm xúc rất chân thật, cấu trúc đoạn và câu mạch lạc. Viết được như thế thì đâu phải là tệ, ấy thế mà không có hứng thú viết những gì nếu đó không phải là...bài cô giáo cho! có đáng lo không nếu trẻ em thiếu hứng thú trong học tập?