Wednesday, June 11, 2008

THIÊN NHIÊN

Chiều, trời cao, mây giăng trên đầu rồi một thoáng mây lượn lờ bay đi...
Gió vờn lá rối, cành xào xạc nhạc trời nhẹ trổi rồi gió cũng nói lời tạm biệt trong chốc lát.
Đêm về, trăng vàng buông thõng những sợi tơ trời mong manh giăng lối, rồi trăng cũng bỏ trời không mà lặng lẽ đi rong,
Mưa lại về ,đem tâm sự tỉ tê ngàn đời kể cho đất và cây rồi cũng lại ra đi.
Nắng rực sáng thắp đèn khắp chốn, nhưng nắng nào có ở lại trọn ngày suốt bốn mùa đâu!
Chỉ có thời gian, không làm gì cả, thế mà lúc nào cũng quấn quít với không gian...