Chết là gì? mỗi một con người có định nghĩa riêng cho mình tùy vào quá trình thẩm thấu cuộc sống và kinh nghiệm thực tế với chính bản thân cũng như qua quá trình tiếp cận với những người thân xung quanh. Dù quan niệm về ‘chết’ có khác nhau thế nào đi nữa, tôi tin rằng tất cả đều có một điểm chung: chết là một điều chắc chắn xảy ra với tất cả chúng ta và trong số những người bình thường, không ai biết được ‘điều chắc chắn’ ấy khi nào đến với mình.
Có lẽ hồi nhỏ hay đọc truyện khoa học viễn tưởng/giả tưởng, tôi bị ảnh hưởng và có lần, mệt cái đầu vì phải suy nghĩ, chọn lựa, tôi thử giả sử rằng nếu không có hiện tượng ‘chết’, tất nhiên không cần thiết có sự chọn lựa nào, chắc tốt hơn. Nhưng rồi tôi giật mình, như vậy sẽ chán lắm đấy. Nếu cuộc sống được ‘bảo hành’ là ‘vĩnh cửu’, chúng ta sẽ thừa mứa mọi thứ, thừa mứa đến mức không thấy cái gì đáng quý cả. Cuộc sống không có gì để quý thì vô nghĩa quá. Làm sao chúng ta có cảm giác ngon miệng nếu chúng ta có thể ăn bất cứ lúc nào mình muốn? Cũng vậy, không có chết, hẳn chúng ta không biết quý từng ngày, từng giây phút trong cuộc sống đầy ý nghĩa này?
Cuộc sống mỗi con người được chắp nối bằng những tích tắc thời gian. Vì cuộc sống không biết khi nào kết thúc với mình, tôi cảm thấy yêu quý cuộc sống và thời gian mình được dành cho để sống. Chúng ta không có khả năng biết được chúng ta còn được bao nhiêu thời gian trong ‘ngân hàng cuộc sống’ dù biết không trước thì sau, thời gian ấy sẽ đến hồi cạn kiệt. Chính cuộc sống đầy bí ẩn, chúng ta phải trân quý từng sát na sống nhiệm mầu mình đang có được. Khi mình không có khả năng lựa chọn điểm dừng của cuộc sống, mọi chọn lựa trong suốt khoảng thời gian này trở nên vô cùng quan trọng. Cuộc sống sẽ cho ta quá ít cơ hội để chọn ‘nháp’ một phương thức nào đó vì không ai có thể quay lui trục thời gian. Do đó, thật cẩn thận và cân nhắc khi chọn lựa một giải pháp cho một vấn đề. Hệ trọng hơn, cần thận trọng thật nhiều khi chọn cho mình một con đường sống.
Thực tế là con người có thể ra đi bất cứ lúc nào. Ai cũng biết điều này qua những gì mình chứng kiến được trong cuộc sống.Thế nhưng, có lẽ vì quá sợ...'ngân hàng cuộc sống' sắp cạn thời gian, tôi trở nên tham lam nhiều quá. Tôi tự thấy mình chưa ‘sống’ được với một ‘sự thật ai cũng biết’ đó. Với tôi, việc này biết thì dễ mà thực hiện coi ra thật khó. Những trường hợp chết ‘bất đắc kỳ tử’ của những người tôi quen biết và không quen biết, cũng chỉ đủ cho tôi chột dạ rùng mình trong lúc ấy và cảm giác ‘nhìn người mà ngẫm đến ta’ cũng chỉ lưu lại với tôi một thời gian nữa mà thôi. Sau đó, cái tâm thế ‘chuẩn bị cho chuyến trở về’ ấy vẫn chưa đủ mạnh, những tưởng mấy chuyện đó đến với ai khác, chứ không (hoặc chưa) đến với mình! Tâm thức mê muội của tôi cứ thế, viện cớ này hay lý do khác để tránh né cái một sự thật rằng: một ngày nào đó, tôi cũng phải ‘khăn gói ra đi’ và không hề được báo trước. Có khi quên, có khi giả vờ quên và thậm chí có khi cố tình quên cuộc sống quá mong manh, tôi lo nghĩ quá nhiều cho những việc chưa xảy ra, tôi chịu ‘nợ nần’ cho những điều lẽ ra tôi cần giải quyết trong ngày hôm nay, tôi đành để lại cho ngày mai, thậm chí cho những ngày sau. Ý niệm ‘sớm muộn gì tôi cũng chết’ thì tôi hiểu từ lâu; còn thực hành thì ôi thôi, lòng tham ngăn lối và tôi vẫn tôi nghĩ…chuyện đó có lẽ đến với mình…muộn hơn. Mặc dù trong hiện tại, bệnh tật khá nhiều rồi đấy, tôi vẫn còn u mê quá đi thôi!
Từ lâu tôi được dạy rằng ‘chết không phải là hết mà chỉ là…thay áo”. Áo này sờn cũ thì thay áo mới; áo mới sẽ tốt hơn áo cũ thôi! Đúng vậy không hen? Tôi học hoài mà chưa thuộc bài. Nói vậy mà sao tôi vẫn…tiếc cái áo đang mặc này, bà con ạ. Tôi còn ‘thu vào’ nhiều quá, (vật chất thì khỏi phải bàn!), đến công việc, thời gian rồi thô, tế đủ loại, cứ luôn thu gom vào, không biết lúc nào mới chịu ‘thay áo’ mới đây. Chắc là khi nào áo đến hạn ngừng sử dụng, ‘cấp trên’ đổi áo thì chịu chứ tự mình không muốn đổi áo đâu đó nghen! Ai có 'chiêu' gì hay, giúp tôi với!
Mọi ý kiến chia sẻ, xin gởi về:
Xin chân thành tri ân!