Lời dạy thứ hai trong 108 lời dạy của ngài Dalai
Lama là “Điều cốt yếu có thể mang lại hạnh phúc cho quý vị chính là
biết hài lòng với những gì đang là chính mình trong những giây phút hiện tại.
Sự toại nguyện bên trong nội tâm đó sẽ biến cải cảm quan của quý vị khi phóng
nhìn vào vạn vật chung quanh, và nhất định quý vị sẽ tìm thấy sự an bình trong
tâm thức.”
Ít hài lòng về cuộc sống
Thường chúng ta ít khi hài lòng về
mình và về cuộc sống của mình. Trước hết là không hài lòng với những
gì mình đang có trong hiện tại. Lúc nào ta cũng thấy thiếu không cái
này thì cái khác. Nếu phải đi làm suốt tuần ta than thiếu thời gian
nghỉ ngơi. Nếu gặp dịp nghỉ các ngày lễ ngay trước ngày cuối tuần
nối những ngày nghỉ lên đến 4 hoặc 5 ngày ta than ở nhà chán quá,
thiếu chỗ đi! Ở phố ta chê ồn và ô nhiễm chỉ vì cảm thấy thiếu sự
an tịnh, trong lành của miền quê, thế nhưng về quê ta chê buồn, chê
vắng, chê thiếu tiện nghi, thiếu phương tiện giải trí, vì cảm giác thiếu
hơi phố thị! Công việc làm ăn thuận lợi, ta than thiếu thời gian nghỉ
ngơi và hưởng thụ. Công việc làm ăn bế tắc ta than thiếu tiền thiếu
nợ. Cái cảm giác thiếu hụt và trống vắng như một phần của cuộc
sống khiến ta chao đảo, bối rối và bất an. Hầu như lúc nào ta cũng là
nạn nhân của chính mình mà bản thân ta không hề ý thức việc này.
Chưa dừng lại ở chỗ không hài lòng về
những gì liên quan đến ta trong cuộc sống. Rồi ta không hài lòng về chính
bản thân mình. Ta muốn trở thành một ai đó khác mình trong hiện tại.
Ta không hài lòng về ngoại hình của mình, trí tuệ của mình, tánh
tình của mình. Nếu có chiều cao khiêm tốn, ta thích mình là người
cao ráo, nhưng người cao lại thích mình thấp hơn cho giống số đông. Ta
muốn thông minh hơn, muốn giỏi giang hơn…
Chỉ muốn mình khác đi mà không có
kế hoạch, định hướng nào cụ thể chỉ khiến ta thêm bất an, thiếu tự
tin và yếu đuối mà thôi. Nếu có thái độ tích cực và có giải pháp
hợp lý, muốn thay đổi mình theo chiều hướng tích cực, điều này hoàn
toàn tốt và giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình hơn. Đành rằng
ta không nên tự mãn, vì tự mãn là tự đóng cánh cửa tiến bộ và vô
hiệu hóa sự nỗ lực của bản thân. Thế nhưng, khi không hài lòng về
mình, ta cần nhìn nhận khách quan, công tâm với chính mình để tìm ra
phương hướng để cải thiện bản thân mới mong làm mới mình trong sự
thanh thản của tâm hồn. Có những cái ta không thể thay đổi, ta tập chấp nhận
trong tinh thần hoan hỷ. Nếu những gì trong khả năng thay đổi của mình, ta nên
nỗ lực để tạo nên sự thay đổi tích cực. Có như vậy, cuộc sống của chúng ta mới
có ý nghĩa và lợi ích.
Khi không hài lòng
Khi không hài lòng với hiện tại, ta
đang hụt hẫng, mất thăng bằng và có cảm giác ngay dưới chân mình không phải là
mặt đất bằng phẳng, vững chãi để có thể ôm giữ chân ta đứng vững, nâng đỡ bước
chân ta tiếp tục bước về phía trước. Thay vào đó, nơi ta đứng trở nên chông
chênh, gập ghềnh như thể có một lực đẩy khiến ta mất thăng bằng và có xu
hướng nhào về phía trước. Đúng rồi, có một lực quán tính đã đẩy ta nhào
về phía trước, vì ta quên đi hiện tại mà chỉ muốn bay vào tương lai.
Đứng trên đất mà thật ra ta không chịu bước, mà chỉ muốn bay, chỉ tiếc
rằng ta không có đôi cánh!
Không hài lòng với những gì trong cuộc
sống vì tất cả những nguồn cung ứng từ cuộc sống là có hạn mà lòng mình muốn
thì vô hạn. Xét cho cùng, là do cái mình MUỐN to hơn cái mình CÓ, và mọi bi
kịch, chán nản, thất vọng, mất phương hướng từ đây mà ra. Không hài lòng với hiện
tài ngầm chứa đựng tâm lý tham lam, thiếu thực tế, phản khoa học và tạo áp
lực không đáng có, làm cho bản thân cảm thấy nặng nề, mệt mỏi, chán chường, mất
đi sinh khí và ý nghĩa sống, đồng thời tạo nên sự nặng nề, bất an không chỉ
cho bản thân mình mà còn cho những người liên quan. Sự mất thăng bằng
này xuất phát từ nội tâm. Một khi nội tâm bất an, nguồn năng lượng
tiêu cực ấy chạy khắp châu thân, biểu hiện ra ở hành vi, lời nói và
những suy nghĩ để người khác có thể nhìn thấy và cảm nhận được sự
bất an, sự không hài lòng về cuộc sống của mình.
Sự hài lòng từ nội tâm
Một khi có sự hài lòng với
chính bản thân mình và những gì mình đang có trong hiện tại, tâm lý
hài lòng ấy chế tác một suối nguồn năng lượng tươi mát. Nguồn năng
lượng này được chiết xuất từ tâm thăng bằng và tĩnh lặng, không bị
sự chi phối của tham lam và bất an. Một khi nguồn tâm an tịnh, nguồn
năng lượng tích cực này được lưu dẫn tưới nhuận khắp toàn thân, biểu
hiện ở các căn mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý, và người ngoài có
thể dễ dàng nhìn thấy và cảm nhận sự bình an này qua hành động,
lời nói và suy nghĩ của mình. Do vậy, sự an tịnh cần phải từ nội
tâm, từ trong suy nghĩ và hành động của mình.
Tâm là nguồn mạch nước ngầm hành
hoạt suốt ngày đêm chỉ đạo mọi suy nghĩ, hành vi và lời nói
của con người. Tâm bình an, cả thế giới này theo đó mà bình an. Một
khi tâm chế tác được hạnh phúc, nguồn hạnh phúc ấy sẽ tuôn trào
tưới tẩm cả thế giới này. Một thế giới bình an nằm trong lòng bàn
tay của mỗi một con người chung sống trong thế giới ấy. Hãy chung tay tạo
dựng một thế giới bình an từ nguồn tâm an lành của mỗi chúng ta.
Làm chủ tâm mình
Vạn pháp đều do tâm biến hiện. Năng lực vô song của tâm được diễn
tả qua hai câu kinh Pháp cú 1 và 2 rằng: “tâm
dẫn đầu các pháp, tâm làm chủ, tâm tạo tác” và từ đây, niết bàn lẫn địa
ngục đều do tâm mà ra. Đúng vậy, ngoài ý tưởng, không có gì khác có thể tác
động đến ta nhiều đến vậy. Một khi chúng ta nhận ra ý tưởng sinh khởi tùy
duyên, tâm không còn năng lực để điều động chúng ta nữa. Thế nhưng, khi nào
chúng ta còn mê muội chấp nhận các ý tưởng là thật có, thật quyền thì chúng sẽ
tiếp tục gây khổ cho chúng ta một cách nhẫn tâm không hề thương tiếc, như chúng
đã từng làm trong vô số kiếp sống trong quá khứ, như chúng đã từng làm trong
chuỗi ngày ta còn mê muội. Muốn kiểm soát tâm, chúng ta cần phải thận trọng,
thường xuyên quán sát tất cả những hành động về thân, miệng, ý của mình.