Một cô dâu mới về nhà chồng khá vụng về việc bếp núc. Dù
trước khi làm đám cưới, cũng có tham gia học một khóa nấu ăn ngắn ngày, nhưng
rồi chẳng đâu vào đâu, vì những gì học được vẫn chưa có thời gian để thực tế.
Người mẹ chồng thấy con dâu không giỏi nấu nướng, nghĩ con gái thời nay không
giỏi nội trợ là chuyện bình thường, nên bà cũng thương mà thật lòng chỉ dẫn. Ấy
vậy mà cô con dâu muốn lấy điểm trong mắt mẹ chồng, không muốn mọi người biết
mình vụng về, cứ nghĩ đơn giản coi những chỉ dẫn trên mạng rồi theo đó làm. Thế
là món nào cô cũng nói biết làm, biết nấu. Cuối cùng, đã hơn một tháng qua mà
cô dâu mới lóng cóng chưa nấu được một món ăn nào cho ra hồn. Cô cứ biện hộ
“con thấy họ chỉ dễ quá, mà sao bắt tay vào làm nó không giống vậy”. May mắn
người mẹ chồng rất bao dung và thông cảm, nói “không sao, con cứ tập, cứ học
rồi sẽ thạo. Cái gì không biết, cần mẹ giúp thì cứ nói”…
Ở đời, cái gì nửa vời cũng không đi đến đâu. Trong số những
thứ nửa vời, biết nửa vời là cái nguy hiểm nhất. Khi bạn biết nửa vời mà chính
bản thân bạn không ý thức điều này, tưởng “trạm trung chuyển” đã là bến đỗ, bạn
sẽ mạnh dạn hành động một cách ngu xuẩn mà không e dè gì! Cho đến việc không có
kết quả như mong muốn, vỡ lẽ ra thì mọi việc đã quá muộn màng, không còn cơ hội
để sửa sai nữa rồi.
Vẫn biết vậy nhưng nhiều người vì sỉ diện hão nên muốn thể
hiện một diện mạo hoàn hảo trong mắt mọi người. Thế là dù chỉ biết đại khái,
nửa vời họ vẫn nhận bừa là biết. Đến khi “lỡ đường lỡ bột” thì họ lại biện hộ
bằng nhiều cách để đẩy trách nhiệm về người khác hoặc đổ thừa cho hoàn cảnh.
Một trái xoài chín thì vỏ nó tự chuyển sang màu vàng và cơm tự mềm, cho mùi
thơm và vị ngọt. Nếu nhuộm màu cho vàng, nắn bóp cho mềm cơm thì trái xoài xanh
ép chín kia cũng không thể nào cho mùi thơm và vị ngọt.
Không biết không có gì xấu, chỉ có không trung thực, che
chắn bằng mọi cách mới là chướng ngại trên con đường học hỏi và tiến bộ của bản
thân mà thôi! Khổng Tử từng dạy một câu rất hay “biết thì nói biết, không biết
nói không biết. Đó mới thật là biết”. Mình cứ thật lòng, ai cũng thương quý và
hết lòng chỉ dạy những chỗ chưa biết của mình. Thay vì vòng vo như vậy, bạn
hãy mạnh dạn xác nhận mình có “biết” hay “không biết”.
Nếu biết đến nơi đến chốn, khi bắt tay vào việc là chỉ
có làm, chỉ có hoàn thành và hoàn hảo mà thôi. Biết nửa vời mà cố
chấp cho là đã “chín”, bạn dễ dàng làm cho người khác bực mình, không
tin tưởng và nhiều hậu quả bi đát trở về với bạn như một sự phản hồi
trung thực nhất về sự tắc trách của bản thân. Sự khoe mẽ mà ngôn ngữ bình dân
gọi là “nổ” sẽ không giúp gì cho bạn, chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Nếu không biết, cũng chẳng sao, ai mà chẳng có nhiều
điều chưa biết. Bạn không cần phải giấu cái dốt của mình một cách
khờ khạo như thế. Cứ thẳng thắn chấp nhận nơi mình đang đứng, chỗ mình
chưa biết để còn được học hỏi, để có cơ hội thực tập và dần thuần
thục. Cứ ảo tưởng như rót nước ngọt có ga mạnh tay, thoạt nhìn thì đầy ly, để
tí xíu ga lắng xuống thì thực chất chỉ có tí xíu. Cách tốt nhất để sống thoải
mái là hãy sống “thật” mà không phải cố gồng lên để bao bọc, che chắn bản
ngã của chính mình.
Nếu không biết, hãy chấp nhận không biết là cách sống khôn
ngoan và chân thật để còn có cơ hội học hỏi và để người khác thương mà tận tình
chỉ bảo cho. Còn sống là còn học; còn học là còn tiến bộ và đây là cách tự tạo
cơ hội cho mình mỗi ngày mỗi tốt thêm lên. Học là cả một quá trình không bao
giờ có điểm dừng.
Mỗi ngày qua, sách đời lật sang một trang với bao bài học
mới mẻ và bổ ích. Cuốn sách đời không bao giờ có trang cuối cùng các bạn ơi!