Hôm nay, mình kể chuyện Cu Tèo cho các bạn nghe nè:
Tèo lên kế hoạch tạo các mối quan hệ với mấy nhà hàng xóm, để khi cần, Tèo còn nhờ mọi người giúp đỡ. Anh hàng xóm thấy vậy, cũng lăng xăng giúp này giúp nọ, thấy có vẻ cũng khí thế lắm, nhưng kết quả thì chưa tới đâu....
Gần đây, Tèo muốn leo lên cái cây cao đằng kia. Hôm nay, Tèo quyết tâm thực hiện. Ngặt nỗi chân Tèo bị thọt, nên phải nhờ anh hàng xóm đỡ cho một tay để có tinh thần leo tiếp. Anh hàng xóm này chân thì ngắn, nhưng được cái "quý tướng" là tay... dài! Đỡ quá! "Tay dài" thì hy vọng có thể đỡ mình lên được. Thêm mấy người trong gia đình chú Công Văn bên kia cũng hè nhau ủng hộ. Chú Công Văn còn hướng dẫn Tèo leo thế nào cho an toàn. Cứ thế, Tèo nhất nhất tuân theo sự chỉ đạo của chú Công Văn. Tèo yên tâm và bắt đầu leo.
Muốn leo, phải tìm cái thế đứng sao cho dễ leo chứ. Có gì bên cạnh, Tèo đạp xuống làm chỗ đứng an toàn mà có trớn để leo lên. Nhiều người trầm trồ khen Tèo biết cách...
Kẻ đỡ, người cổ vũ, Tèo mừng rơn!
Sướng ghê!
Sướng ghê!
Thế là bắt đầu leo!
Rầ...ầ....ầm!
Té rồi!
Hu...hu....hu!!!
Khổ thiệt!
Tèo té đau mà anh hàng xóm có quý tướng "tay dài" và chú Công Văn cũng ngượng nữa kìa.
Chân đã cà thọt mà có người tiếp sức, lại nghe chú Công Văn cổ vũ, nên Tèo mới ráng leo cho cao, giờ té đau quá! biết làm sao đây?!
Chân đã cà thọt mà có người tiếp sức, lại nghe chú Công Văn cổ vũ, nên Tèo mới ráng leo cho cao, giờ té đau quá! biết làm sao đây?!
Vừa mới té từ trên cây, cái chân thọt của Tèo đau quá hà! |
Tèo suy nghĩ "lâu nay mình ăn cơm nhà mà vác tù và hàng tổng, cứ tối ngày sang nhà hàng xóm lân la, bợ đỡ; giờ té đau; đi đâu hả bà con? sang nhà hàng xóm rên rỉ tiếp hay muối mặt vác thân về nhà mình đây?!"
Nan giải thiệt!
Tính sai nước mất rồi!
Đau!
Tiếc!
Tức!
Nghe văng vẳng đâu đó lời bay trong gió rằng:
Nè, hãy "tôn trọng ý kiến chính thức" của trẫm nè:
Về đóng cửa tự soi lại lòng mình đi con!
Tèo đau, tức quá nên hét toáng lên: "ai mà dám bắt chước, trịch thượng bảo "tôn trọng ý kiến chính thức" vậy hả? cụm từ này chú Công Văn vừa mới nói mà. Chỉ có chú Công Văn mới được phép nói từ đó thôi đó nghen".
Nghe tiếng cười khúc khích của nhiều người xung quanh mà máu trong người Tèo như muốn sôi lên.
Nghe tiếng cười khúc khích của nhiều người xung quanh mà máu trong người Tèo như muốn sôi lên.
Tèo gạt nước mắt, đau ê ẩm, lại mất mặt với thiên hạ nữa, mím môi mà nước mắt vẫn chảy...
Ai đó nói vọng theo: Giờ mới đúng là lúc "gạt nước mắt" đó hể?!
Tèo đau như búa bổ!!!
Đau thiệt! Có còn hy vọng leo trở lại lên cây đó được nữa không ta?! |