Hôm nay có duyên đọc lại một bài kinh hay, gõ mấy chữ ở đây:
Phật thì dạy thế này : “Ta
không tán thán các vị xuất gia có sự liên hệ, với các gia chủ. Nhưng với các
trú xứ ít tiếng ồn, ít tiếng động, thoát khỏi hơi thở của nhiều người, những
chỗ ở cô độc xa vắng loài Người, thích hợp cho đời sống Thiền tịnh, Ta tán thán
sự liên hệ với những trú xứ như vậy” (Tăng chi bộ kinh, chương VII, phẩm VII, kinh
số 58 : Ngủ gục).
Còn đệ tử Ngài ngày nay thì toàn tìm chỗ phố thị phồn hoa, đông người lui
tới mà ở thôi! Toàn là tự hào khi có nhiều mối quan hệ với người thế, coi đó là một thứ phước gì ghê gớm, chứ không chỉ phước hữu lậu thế gian!
Thậm chí phần đông, đông đức mức trở thành “mainstream” cho rằng, chỗ nào
xôn xao nhiều người ra, lắm kẻ vào (không cần biết ra vào vì mục đích gì!) thì
đó là dấu hiệu của một đạo tràng hưng thạnh!
Xưa và lỗi thời rồi nếu ai đó còn ưa thích những trú xứ lặng lẽ ở tận xa xa
không gần khu dân cư phố thị! Đắng lòng là thế!!! Sợ đói? Chắc là không! Sợ buồn? Có lẽ có chút chút! Sợ xa và không được biết tới, ví như những vì sao bé xíu xa xăm mất hút trong bầu trời đầy sao? Có đó! Sợ nghèo? Vấn đề này tế nhị quá! Trên lý thuyết thì tu mà làm gì để có khái niệm “giàu” với “nghèo”? Thực tế thì tự cảm nhận!!!
Mình cứ tự hào là “Thích tử”, “Thích nữ” mà sao Phật dạy một đường, ta
làm một nẻo vậy trời!