Hôm nay, kỷ niệm lần thứ 63 ngày đức Tổ sư Minh Đăng Quang
vắng bóng, post bài này để chia sẻ với người có duyên:
Sống ở trên đời, từ khi sinh
ra, lớn lên và cho đến khi giã từ cõi sống, ai cũng thọ ơn người khác để tồn tại
theo quy luật duyên sinh. Tuy nhiên, sự liên hệ và phụ thuộc lẫn nhau trong cuộc
sống chằng chịt nhiều tầng nhiều lớp và ở các mức độ khác nhau trên bình diện rộng
khắp cả vũ trụ này, không phải ai cũng ý thức được rằng mình đang thọ ơn nhiều
người khác. Tuy nhiên, nếu chịu khó chiêm nghiệm một tí, chúng ta không thể đơn
độc tồn tại nếu không thọ ơn bao người xung quanh, không ở phương diện này thì ở
phương diện khác. Khi hiểu được quan hệ tương duyên phụ thuộc nhau mà tồn tại
như là một lẽ tất nhiên trong cuộc sống, chúng ta cần phát khởi ý niệm biết ơn,
nhớ ơn và đền ơn. Do đó, ở đời cũng như đạo, đạo lý biết ơn và đền ơn được nhắc
nhở, khuyến khích và nêu gương bằng nhiều hình thức trong cộng đồng. Trong phạm
vi bài này, người viết chỉ đề cập đến sự biết ơn và đền ơn theo quan điểm Phật
giáo, đặc biệt là theo tư tưởng của Tổ sư Minh Đăng Quang.